Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mắt nào thấy tôi sống khó khăn?

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Ngu Thanh Nhàn nghe đến đây, mặt cũng đen lại.

Cô hoàn toàn không ngờ thím Ba lại đến làm mối cho cô, không ngờ rằng còn có người mặt dày đến vậy.

Hôm qua cô chỉ nói vài câu với trưởng thôn, chưa từng nói với thím Ba này một câu nào.

Ngu Thanh Nhàn sống gần trăm năm, còn chưa từng bị ai chặn đường đòi mai mối, quả nhiên người sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp được.

"Tôi không lấy chồng, lại càng không lấy cháu Thím. Nếu thím Ba tới chỉ vì nói chuyện này, thì mời thím về cho."

Ngu Thanh Nhàn không biết điều khiến thím Ba lập tức tiu nghỉu.

Hôm qua Ngu Thanh Nhàn đến nhà bà ta, bà ta đã quan sát mấy lần. Sau khi biết Ngu Thanh Nhàn là quả phụ, thím Ba còn rất thông cảm cho cô, cảm thấy dù một người phụ nữ có bản lĩnh đến mức nào, vẫn phải có chồng bên cạnh.

Người phụ nữ này không có chồng, cuộc sống sẽ không thể mĩ mãn.

Chị dâu hai của bà ta còn tỏ ý nếu như mối hôn nhân này đạt thành, thì chị dâu hai còn hậu tạ.

Hậu tạ hay không không phải là điều quan trọng, thím Ba sống đến tuổi này thích nhất là làm mai mối cho người khác, cứ mai mối được cho một người là bà ta có thể vui vẻ nhiều ngày.

Chồng của bà ta lại là trưởng thôn thôn Điền Dương, người trong thôn rất kính nể bà ta, về phần sau khi kết hôn, họ sống có tốt hay không, ôi, khi đó là chuyện của người khác rồi, bà ta quản nhiều như vậy làm gì?

Thím Ba hoàn toàn không ngờ vừa mới nhắc đến chuyện kết hôn, đã bị Ngu Thanh Nhàn từ chối.

Dù sao cô cũng đã có tuổi, còn là quả phụ, có người đàn ông không chê, cô phải cảm tạ trời đất mới đúng, sao lại còn không gả cho người ta?

"Sao cháu lại nói vậy chứ? Thím cũng chỉ là thấy cháu một mình còn mang theo hai đứa con gái, một đám phụ nữ sống quá vất vả. Cho nên thím mới sang đây làm mối cho cháu, cháu không biết lòng tốt của người ta thì thôi, lại còn nói câu như vậy?"

Thím Ba cố nén giận:

"Hơn nữa, cháu trai của thím đến nay còn chưa từng lấy vợ, là một đứa trai tân, chẳng nhẽ còn không xứng với người đừng đẻ con như cháu?"

"Thím nói người kia hơn tôi hai tuổi? Tôi sắp bốn mươi rồi, sắp bốn mươi mà còn chưa kết hôn, nếu không phải là đồ bỏ đi thì chính là trong người có bệnh. Thím Ba, thím vì tốt cho tôi hay là muốn hại tôi đây?"

"Hơn nữa, sáng nay tôi mới dọn đến thôn, mắt nào của thím nhìn thấy tôi sống khó khăn?”

"Thím Ba, nể tình chú trưởng thôn, tôi không tính toán chuyện này, bây giờ tôi về đi, tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Thím Ba có chút chột dạ, chẳng phải vì cái khác, mà quả thực con người Lý Mãn Trụ không được.

Chị dâu hai của bà ta đẻ ba đứa con gái mới được một đứa con trai cưng như anh ta, từ nhỏ đã vô cùng chiều chuộng.

Sau này đến tuổi kết hôn, họ bán ba đứa con gái trước đi để tìm một cô vợ cho anh ta.

Nào ngờ Lý Mãn Trụ dính vào cờ bạc, tất cả tiền chị gái bán mình đều cầm đi đánh cược thua hết, chuyện anh ta thích cờ bạc đã truyền khắp mười dặm tám thôn.

Người nào thương con gái đều sẽ không gả con gái cho anh ta, người nào không thương con gái thì không bỏ ra nổi số tiền đám hỏi.

Sau đó nhà chị dâu hai của thím Ba có tiền, cháu trai kia lại có sở thích trai gái, có chút tiền là lại tiêu cho đám con gái kia, quả phụ cũng không muốn gả cho anh ta. Cho nên việc kết hôn cứ thế lần lữa mãi.

Thím Ba dám đến làm mai cho Ngu Thanh Nhàn, chính là ỷ vào cô mới tới, không biết chuyện trong thôn mà thôi.

Thím Ba muốn thanh minh, nhưng thấy vẻ mặt như cười như không của Ngu Thanh Nhàn, cảm thấy mình bị coi thường, lập tức xù lông lên, lời nói ra cũng không sạch sẽ.

Ngu Thanh Nhàn cầm cái chổi ở dưới đất lên.

Người trong thôn kính nể không muốn đắc tội với thím Ba, nhưng Ngu Thanh Nhàn thì khác, cô không có ruộng trong thôn Điền Dương, không có liên quan lợi ích với người trong thôn, trưởng thôn cũng không làm gì được cô.

Có thể nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất, còn nếu không thể, Ngu Thanh Nhàn cũng chẳng sợ phải đối đầu với họ.

Hiền quá thì bị người ta bắt nạt, hôm nay thím Ba đã dám trắng trợn tới nhà Ngu Thanh Nhàn nói những lời bậy bạ, không phải là bắt nạt cô mới dọn tới hay sao?

Nếu hôm nay cô không tỏ thái độ với thím Ba, sau này phải chăng ai cũng có thể tới đây gây sự với cô?

Nhưng có thể ra oai, không thể thực sự đánh người, Ngu Thanh Nhàn cầm chổi lên múa đầy uy lực.

Kiếm pháp của cô là do cha tự tay dạy, cô được chân truyền từ ông.

Lúc Ngu Thanh Nhàn còn đang ở Luyện Khí Kỳ, đã có thể khiêu chiến vượt cấp với các sư huynh sư tỉ Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa còn không rơi xuống thế hạ phong, trong cùng tu vi, cô không có địch thủ.

Hôm nay tuy không có tu vi, những chiêu thức thì vẫn còn, kiếm đạo của cô vẫn rất thành thạo.

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.