Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào hàng

Phiên bản Dịch · 1240 chữ

Văn Thanh Yến ủ rũ đứng trong sân hồi lâu, sau đó buồn bực về nhà.

Trong nhà đã dọn cơm xong, đối lập với bữa trưa đơn giản của Ngu Thanh Nhàn, bên này ăn khá thịnh soạn.

Bánh bao bột ngô, cháo hoa, khoai tây sợi xào, cải trắng xào dầu cùng một bát thịt rim mặn.

Văn Thanh Yến quay về vừa vặn đến lúc ăn cơm.

Bà Lục uống một hớp cháo:

"Con có hỏi Thanh Nhàn bán giấm thế nào không?"

"Không ạ, con đưa bánh bao xong là về luôn."

Bà Lục nhìn đứa con trai tuấn tú nhà mình, chỉ hận rèn sắt không thành thép:

"Con không biết đường nói thêm vài câu?"

Văn Thanh Yến im lặng, anh cũng muốn hỏi thêm, nhưng anh không có kinh nghiệm giao lưu với nữ đồng chí. Một mặt là vì trong bộ đội ít phụ nữ, mặt khác là anh không có tâm tư với những nữ đồng chí ấy.

Khó khăn lắm mới có một nữ đồng chí mà anh muốn tìm hiểu, kết quả ngay cả cách gợi đề tài nói chuyện anh cũng không biết.

Văn Thanh Yến cảm thấy thất bại.

Bà Lục nhìn anh với vẻ ghét bỏ:

"Con nói xem con mọc miệng làm gì? Trừ ăn cơm với thở ra thì còn có tác dụng nào khác không? Nói thêm mấy câu mà cứ như là chết đến nơi rồi ấy."

Những câu như thế một ngày bà Lục phải nói đến mấy lần, Văn Thanh Yến làm như không nghe thấy, anh quay đầu nói với ông Văn về việc mấy mẫu đất nhà mình.

Ông Văn ngồi nghe, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, bà Lục bĩu môi, ăn xong lau miệng lên giường ngồi.

Tiễn Văn Thanh Yến về, Ngu Thanh Nhàn ngủ trưa một giấc, hai rưỡi chiều lại ra ngoài, lần này cô muốn đến những tiệm ăn nhỏ trong thành phố.

Đầu tiên là cô giới thiệu về giấm nhà mình, sau đó để lại cho mỗi cửa tiệm một chai giấm nhỏ dùng thử, lại báo địa chỉ nhà mình cho người ta, đợi việc buôn bán tự tìm đến cửa.

Sau khi đi một lượt tiệm cơm, thời gian vẫn còn sớm, Ngu Thanh Nhàn bèn đến trường tiểu học đón hai chị em Lục Mộc Tâm tan học.

Hai chị em thấy mẹ vội reo lên một tiếng, sau đó tạm biệt bạn học, chạy về phía mẹ.

Ba mẹ con cùng nhau về nhà.

...

Nông trường Hồng Ngũ Nguyệt.

Lúc này đang lúc bận vụ mùa, nhiệm vụ khai khẩn nông trường của họ rất quan trọng, sau khi kết thúc cộng việc của ngày hôm nay, Giang Bảo Quốc mệt mỏi lê bước về nhà.

Lúc ăn cơm tối, mùi thơm của thức ăn từ trong sân hàng xóm bay sang, Giang Bảo Quốc đói đến mức bụng kêu lên ro ro.

Anh ta đẩy cửa nhà ra, thấy trong phòng tối om như mực, không có lấy một tia sáng. Anh ta biết Vương Văn Quân lại không nấu cơm rồi.

Giang Bảo Quốc bật đèn bếp, quả nhiên bếp lạnh nồi lạnh. Có lẽ động tĩnh bên ngoài đánh thức người trong phòng, mẹ anh ta ở phòng phía tây rên lên hai tiếng.

Phòng phía đông cũng bật đèn lên, phải một lúc lâu, Vương Văn Quân mới mở rèm cửa đi ra, tóc tai bù xù.

Cô ta dựa vào tường, giơ tay che miệng ngáp:

"Mấy giờ rồi?"

Giang Bảo Quốc không đáp lại, đi về phía phòng tây, bật đèn lên.

Mẹ anh ta nằm trên giường, trong phòng bốc mùi khó ngửi, hôm nay Vương Văn Quân lại không lau rửa cho bà cụ.

Chỗ đầu giường dựa vào tường có đặt một cái bát tô, trong bát để hai cái bánh bao chay, đã cứng ngắc, bên cạnh bánh bao là một cái bát không, nước bắn ra đầy đất.

"Con à, cuối cùng con cũng về rồi. Mau cho mẹ bát nước, mẹ sắp chết khát rồi." Bà Giang khàn khàn lên tiếng.

Giang Bảo Quốc rót nước mang tới, đỡ bà Giang dậy cho bà uống. Cả bát nước đầy mà bà ta uống một hơi cạn sạch.

Bà Giang lên được chút tinh thần, bắt đầu nói lại những câu vẫn luôn lặp đi lặp lại từ lúc lên thành phố đến nay:

"Bảo Quốc à, Thanh Nhàn đi đâu rồi? Con tìm được nó chưa? Còn hai chị em Mộc Tâm nữa, chúng nó đi đâu rồi?"'

Bà Giang thật sự rất nhớ cô con dâu cũ và hai đứa cháu gái. Lúc trước bà ta ít nhiều gì cũng có chút khinh thường cô con dâu ấy, dù sao trong lòng bà ta, con trai mình quá ưu tú, nếu như quay về thời điểm ba bốn chục năm trước, con trai bà còn xứng với cả công chúa.

Một con gái người áp tải hàng như Lục Thanh Nhàn đúng là với cao mới lấy được anh ta, càng đừng nói đến chuyện cô ấy gả và nhà họ Giang mà lại không nối dõi tông đường cho nhà họ.

Con trai bà ta sau khi đi theo bộ đội thì bặt vô âm tín, bà ta và chồng đối xử với Lục Thanh Nhàn cũng đỡ hơn chút, nhưng ai bảo cô ấy không biết điều chứ? Bảo cô ấy nhận con thừa tự, cô ấy lại không chịu!

Từng chuyện từng chuyện gộp vào khiến bà Giang vô cùng bất mãn với Lục Thanh Nhàn, sau khi cô ấy xích mích với nhà ngoại, bà ta càng không tốt với cô ấy.

Sau khi bị liệt thì mọi thứ càng thêm tồi tệ, chỉ cần Lục Thanh Nhàn chậm trễ với bà ta một chút, là bà ta lại làm ầm lên cho mọi người đều biết.

Bà ta không sợ Lục Thanh Nhàn đối xử tệ với mình, trong thôn toàn là con cháu họ Giang, đều là dòng họ nhà bà ta, làm ầm lên rồi mọi người đều sẽ đứng về phía bà ta.

Lục Thanh Nhàn lại không có nhà ngoại, ngoại trừ ở nhà bà Giang, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?

Bà Giang không hề sợ hãi, lúc con trai gửi thư về nói muốn ly hôn với Lục Thanh Nhàn để cưới người khác, bà Tử hài lòng hơn bất cứ ai, con trai bà ta rốt cuộc cũng thoát khỏi người phụ nữ không được học hành, không có gia cảnh đàng hoàng kia rồi.

Trên đường đến nông trường, bà Giang tràn đầy hi vọng, bà mơ ước con dâu mới sẽ kính trọng mình đến mức nào, bà mơ ước con trai mình rốt cuộc có thể làm quan lớn, khi đến đây, người bên này sẽ phải nịnh hót mình thế nào.

Hi vọng lớn thế nào thì thất vọng nhiều thế ấy.

Con dâu mới của bà ta còn chưa nhìn thấy bà ta đã nôn mửa không ngừng, con trai của bà ta hoàn toàn chẳng xuất chúng hơn người trong khu nhà dành cho người thân này, người có chức vị cao hơn anh ta chỗ nào cũng có.

Người ta còn chẳng thèm nhìn bà ta, nói gì đến nịnh hót.

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.