Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Thương nhất”

Phiên bản Dịch · 1248 chữ

Giang Bảo Quốc dường như nhìn thấy bộ dạng khúm núm của bố mẹ vợ trước mặt mình, trên mặt loáng thoáng hiện ra vẻ đắc ý.

Ánh mắt anh ta nhìn Lục Mộc Tâm càng thêm ôn hòa, ôn hòa đến mức Lục Mộc Tâm cho rằng lúc trước ở nông trường, vẻ lạnh lùng của cha là do cô bé tự tưởng tượng ra.

"Lục Mộc Tâm, vì sao con không về quê? Bà nội con tới nông trường rồi, bà muốn gặp con một lần."

Lời của Giang Bảo Quốc đã phá vỡ ảo tưởng của Lục Mộc Tâm.

Bà Giang tới? Bà tới đây làm gì? Bàn tay đang nắm quai cặp sách của Lục Mộc Tâm siết chặt lại theo bản năng.

Giang Bảo Quốc liếc nhìn Lục Thủy Tâm còn đang cười ngây ngô ở bên cạnh.

Đứa trẻ này lớn lên không tệ, nhưng còn kém một chút so với Lục Mộc Tâm ngoan ngoãn hiền lành.

Nhớ tới những gì cô bé nói lúc trước, Giang Bảo Quốc vẫn còn chút bực mình, hơn nữa lần này gặp lại, cô bé không hề gọi anh ta câu nào, anh ta càng thêm không thích Lục Thủy Tâm.

"Lục Mộc Tâm, bà nội con bảo, trong tất cả những đứa trẻ, bà nội thương con nhất."

"Bà con đến đây không quen biết ai cả, dì Vương của con lại bận rộn không có thời gian chăm sóc bà, nơi này cách nông trường không xa, bọn con quay về nói với mẹ sau này con sẽ dọn đến nông trường ở."

Giang Bảo Quốc dùng giọng điệu ra lệnh để nói với Lục Mộc Tâm.

Lục Mộc Tâm bỏ quai cặp sách ra, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Giang Bảo Quốc:

"Bà nội nói bà thương con nhất sao?"

Lục Mộc Tâm đột nhiên muốn cười.

Lúc đầu không phải cô bé đã nhẫn nhịn ngay, khi cô bé vừa hiểu chuyện, bị bắt nạt, cô bé đã đến tìm bà nội, muốn bà nội đứng ra bênh mình.

Nhưng bà nội cô lại nói:

"Sao những người đó không bắt nạt người khác, lại chỉ bắt nạt mày? Chắc chắn là mày có vấn đề, gặp phải chuyện này mày phải tự kiểm điểm, xem mình làm sai ở đâu."

Trong tay bà nội của cô bé có tiền, đến tết ông nội cô bé sẽ đi vào huyện một chuyến, mua kẹo về lại giấu đi từ từ ăn. Những lúc đó, anh em họ bên đằng ông nội sẽ đến chơi nhà cô bé.

Ông nội bình thường nói chuyện lạnh lùng với hai chị em Lục Mộc Tâm, lúc này lại cho anh em họ ăn kẹo, cô bé và em gái muốn đến xin, lại bị ông nội bực mình đuổi đi.

Bà nội cô bé sẽ ở bên cạnh nói:

"Con gái ăn kẹo làm gì? Ăn nhiều sẽ ngu đi đấy, vẫn để đám con trai ăn thì hơn, con trai có ngu một chút cũng không sao, chỉ cần có sức khỏe là được rồi, không lo không cưới được vợ. Con gái thì khác, một khi ngu đi là không ai thèm lấy."

Sau khi bà nội cô bé bị liệt, mẹ cô bé bận rộn ngoài ruộng, việc chăm sóc bà chuyển sang cho hai chị em.

Bà nội biết Lục Mộc Tâm dễ bắt nạt, nên lúc đến lượt cô bé phục vụ, bà nội sẽ thay đổi cách để hành hạ cô, chửi bới là chuyện như cơm bữa, đôi khi mắng không hết giận, bà nội sẽ giơ tay ra véo cô, bắt được chỗ nào thì véo chỗ ấy.

Trên người cô bé bình thường đầy vết bầm tím, nhưng cô bé không dám nói với ai.

Lục Mộc Tâm ghét mấy người lắm lời trong thôn, cũng ghét mấy đứa trẻ hay nói linh tinh về cô, ghét hơn cả là bà Giang rõ ràng là người nhà cô, vậy mà còn hạ thấp cô, ức hiếp cô.

Giang Bảo Quốc mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:

"Đúng vậy, bà bảo bà có thứ gì tốt cũng đều giữ cho con..."

Bà Giang đối xử rất tốt với Giang Bảo Quốc, anh ta cũng nhìn mẹ mình với đôi mắt mang kính lọc.

So sánh mình với Lục Mộc Tâm, anh ta cảm thấy mẹ mình nói có gì tốt cũng giữ cho cô bé là thật, chưa từng nghi ngờ.

Cũng chính vì những lời nói này, Giang Bảo Quốc cảm thấy mình gọi Lục Mộc Tâm đến hầu hạ mẹ là chuyện đương nhiên.

"Không phải, bà nội con không bao giờ dành thứ tốt gì cho chị con. Có thứ gì tốt bà đều giữ cho anh em họ của nhà ông nội, nếu con và chị con đến xin, bà sẽ đuổi bọn con đi, còn nói với bọn con rằng ăn những thứ đó vào sẽ ngu đi. Con trai ăn thì không sao, con gái ăn vào, ngu đi không ai thèm lấy." Giang Bảo Quốc còn chưa dứt lời, đã bị Lục Thủy Tâm cắt ngang.

Nụ cười giả tạo của Giang Bảo Quốc lập tức cứng lại trên mặt vì những gì cô bé nói.

Lục Mộc Tâm nhìn Giang Bảo Quốc, nói:

"Con sẽ không đến hầu hạ bà nội đâu. Bà chưa từng đối xử tốt với con. Bởi vì tính tình con yếu đuối, từ nhỏ bà đã ăn hiếp con. Bà nằm liệt trên giường, con đến lau người cho bà, bà còn cấu véo con. Mỗi lần phục vụ bà xong, trên người con toàn là vết cấu véo."

"Không phải bà đối xử rất tốt với các cháu họ sao, sao không gọi cháu họ của bà đến phục vụ bà chứ? Không phải bà đã nói rồi sao? Bà chết cũng không cần đến con, đã có cháu họ của bà chống gậy cho bà."

"Nếu như thế là đối xử tốt với con, vậy thì con không cần, cha có cần không? Con tặng lại cho cha đấy, được chứ?"

Chút hy vọng cuối cùng mà Lục Mộc Tâm dành cho Giang Bảo Quốc, giờ phút này đã tan thành mây khói.

Anh ta tới tìm Lục Mộc Tâm chỉ vì muốn cô bé đến làm bảo mẫu cho nhà mình mà thôi, chẳng hề có chút yêu thương nào.

Bây giờ cô bé chê mình sống quá tốt sao? Vì sao còn phải nhảy vào vũng bùn ấy? Cô bé cũng không phải loại hèn hạ, thèm đòn.

Lục Mộc Tâm nghĩ, cô vẫn khát khao tình yêu thương từ cha, nhưng tình yêu thương của cha mà cô mong đợi vĩnh viễn sẽ không đến từ chỗ của Giang Bảo Quốc.

"Cha cũng đừng đến tìm con nữa, mười năm trước cha mặc kệ con và Lục Thủy Tâm, sau này con cũng không cần cha quan tâm. Con không đi tìm cha, sau này cha có việc cũng đừng tìm con." Lục Mộc Tâm nói xong, kéo Lục Thủy Tâm chạy đi.

Lúc Giang Bảo Quốc phản ứng lại thì hai cô bé đã chạy xa rồi.

Anh ta nhấc chân đuổi theo vài bước, nhưng bây giờ đang là giờ tan học, cuộc nói chuyện của ba cha con bị rất nhiều người nghe thấy.

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.