Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đồn công an

Phiên bản Dịch · 1234 chữ

Ngồi hưởng phúc năm thê bảy thiếp, đây chính là mộng tưởng cuối cùng của tất cả đàn ông.

Giang Bảo Quốc nghĩ, nếu Lục Thanh Nhàn ngoan ngoãn nghe lời, đón mẹ mình về phụng dưỡng, mình cũng không phải là không có cách vài ba bữa qua đó một lần.

"Được rồi, chuyện cứ quyết định vậy đi, em dọn dẹp phòng tốt nhất trong nhà, buổi chiều anh bảo người đưa mẹ qua."

Giang Bảo Quốc sửa cổ áo mình:

"Đợi anh hết bận sẽ đến thăm em."

Giang Bảo Quốc nói chuyện rất khó hiểu, hơn nữa ánh mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn cũng rất đáng ghét, cô kết hợp thần thái và ngữ điệu của anh ta lại, mất gần một phút đồng hồ mới mò ra được anh ta có ý đó.

Ngu Thanh Nhàn lập tức nổi cơn tam bành.

Giang Bảo Quốc mỉm cười quan sát Ngu Thanh Nhàn từ trên xuống dưới, lúc trước không chú ý, bây giờ mới thấy vóc dáng vợ cũ của anh ta còn rất được, ngực nở mông cong, Vương Văn Quân cái gì cũng tốt chỉ là phía trước hơi phẳng một chút.

Ngu Thanh Nhàn thấy nụ cười trên mặt Giang Bảo Quốc càng ngày càng hèn mọn, cô giơ chân đạp một phát khiến anh ta ngã lăn ra đất.

"Mẹ kiếp, anh đang suy nghĩ cái đếch gì thế?"

Hai mươi phút sau, Ngu Thanh Nhàn đẩy xe của mình đến đồn công an, đi theo cô còn có Giang Bảo Quốc.

Anh ta ngồi ở trên ghế dài trong góc tường, ôm mặt mình, nhe răng nhếch miệng.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm muốn tẩn anh ta, vừa ra tay là không hề nể nang, trên mặt Giang Bảo Quốc trúng vài cái tát, người cũng bị vài phát đạp, khóe miệng cũng rách ra.

Một vị công an già cầm cốc tráng men đi tới, ngồi ra sau cái bàn duy nhất trong phòng.

"Nói đi, hai người đã xảy ra chuyện gì?" Vị công an già này họ Lương, là công an của đồn Tây Thành, sáng nay đến phiên ông ta trực ban, Ngu Thanh Nhàn đánh Giang Bảo Quốc vừa vặn bị ông ta nhìn thấy.

Công an Lương cả đời công bằng chính trực, nhìn thấy tình huống này đương nhiên là phải mời cả hai người về đồn, hỏi theo thông lệ.

Ngu Thanh Nhàn đánh nhau với Giang Bảo Quốc, nhưng không hề bị làm sao, lúc này cô đứng dựa vào bàn, chẳng nói năng gì.

Giang Bảo Quốc cũng không nói.

Từ lúc vào đây đến giờ, anh ta vẫn còn lơ mơ, thật sự không ngờ một người đi lính hơn mười năm như mình lại không chịu nổi một cú đạp của người phụ nữ làm nông cả đời, càng không ngờ trong trận đánh nhau ấy, mình ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Mà người đánh cho anh ta không còn chút sức đánh trả nào lại là vợ cũ mà anh ta từ đầu đến cuối đều khinh thường.

Giang Bảo Quốc ngại không nói ra khỏi miệng, thật mất thể diện.

Công an Lương thấy hai người đều không nói gì, bèn nhìn về phía Giang Bảo Quốc:

"Đồng chí Giang Bảo Quốc đúng không? Anh cũng từng là một quân nhân, bây giờ còn đang mặc quân phục, ban ngày ban mặt đi đánh nhau ở chợ còn ra thể thống gì? Điều này sẽ khiến quần chúng nhân dân nhìn giải phóng quân của chúng ta với con mắt như thế nào?"

Công an Lương là một người gia nhập đảng rất sớm, những năm trước đây khi Cáp Thị thất thủ, công an của Cáp Thị như ông ta đã yểm hộ cho bộ đội rời đi, ông ta bị thương rất nặng không thể đi theo quân, cho nên vô cùng tiếc nuối.

Bây giờ thấy Giang Bảo Quốc mặc cả một bộ quân phục mà mình vô cùng ao ước, lại đi đánh nhau ở chợ, ông ta vô cùng bực mình vỗ bàn rầm rầm.

"Còn đánh nhau với nữ đồng chí nữa chứ! Đồng chí Giang! Chỉ có đàn ông vô năng mới ra tay đánh phụ nữ!"

Lửa giận của công an Lương nhắm thẳng vào Giang Bảo Quốc, anh ta càng thêm tức.

Sau khi dạy dỗ Giang Bảo Quốc một trận, lửa giận trong lòng công an Lương cũng giảm đi một chút, ông ta cầm cốc tráng men lên uống một hộp lớn, hỏi Ngu Thanh Nhàn với vẻ mặt ôn hòa:

"Đồng chí Lục, cô có thể nói vì sao cô lại ra tay đánh đồng chí Giang hay không?"

Giang Bảo Quốc chợt biến sắc, điên cuồng nháy mắt với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy, cười khẩy một tiếng:

"Tôi với đồng chí Giang đây vốn là vợ chồng. Sau đó đồng chí Giang thăng quan phát tài, nhìn trúng một cô gái xinh đẹp trẻ trung, nên đòi ly hôn với tôi."

"Vợ mới của anh ta không thích chăm sóc mẹ chồng bị liệt, thế là nghĩ đến tôi và con gái tôi. Hôm qua anh ta còn tới trường học tìm con gái."

"Giang Bảo Quốc, tôi thật sự khinh thường anh, hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chính là tuổi cần đi học, anh lại bảo chúng nó bỏ học đến làm bảo mẫu cho anh, anh có lương tâm hay không?"

"Còn nói với tôi gì mà bảo tôi chăm sóc mẹ anh, anh sẽ thường xuyên đến thăm tôi, câu này quá sỉ nhục người khác, tôi không nhịn được, nên mới ra tay hơi nặng." Ngu Thanh Nhàn ung dung nói.

Công an Lương nhìn vết bầm tím trên mặt Giang Bảo Quốc, ra tay quả là nặng.

Nhưng vừa nghĩ đến những gì Ngu Thanh Nhàn nói, công an Lương cảm thấy như thế vẫn còn chưa nặng lắm, ông ta chỉ hận không thể thay cô ra tay mạnh hơn một chút.

Là một công an nhân dân, công an Lương không vừa mắt với một người như Giang Bảo Quốc, nhưng nếp sống bây giờ là vậy, ông ta cũng không nói gì nhiều, dù sao người như vậy ông ta có nói cũng chẳng ích gì.

"Vậy chuyện hôm nay hai người định làm thế nào? Tự mình hoà giải để chúng tôi tới hoà giải."

Ngu Thanh Nhàn còn chưa lên tiếng, Giang Bảo Quốc đã vội nói:

"Đồng chí công an, đồng chí công an, chúng tôi tự mình hóa giải, tự mình hóa giải."

Công an Lương không thèm quan tâm đến anh ta, chỉ hỏi Ngu Thanh Nhàn:

"Đồng chí Lục thì sao, cô muốn thế nào?"

Dù sao bản thân cô cũng không tổn hại gì trong trận đánh này, hơn nữa với mức độ đánh nhau của hai người họ công an cũng chỉ dạy dỗ một phen, cũng không có biện pháp nào khác, kết quả cũng chẳng khác nào tự hóa giải.

"Hòa giải đi. Chúng tôi vốn cũng không có chuyện lớn gì, huyên náo như vậy thật sự đã làm phiền đến các đồng chí rồi." Ngu Thanh Nhàn nói rất hay, công an Lương nghe rất hài lòng.

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.