Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng chọc tôi

Phiên bản Dịch · 1248 chữ

"Phiền phức với không phiền phức gì chứ, đều vì nhân dân phục vụ cả." Công an Lương vui vẻ cầm cốc tráng men đựng trà của mình lên.

"Vậy được rồi, hai người trở về đi."

Sau đó công an Lương lại nói với Giang Bảo Quốc:

"Đồng chí Giang, theo lý mà nói đây là chuyện riêng của anh, nhưng là người đứng ngoài, tôi vẫn phải nói một chút quan điểm của mình cho anh nghe. Nếu anh đã ly hôn với đồng chí Lục, thì chính là không còn quan hệ gì nữa, anh bảo vợ cũ của mình đến chăm sóc mẹ mình quả thật có chút không thích hợp."

Những lời này chỉ thiếu điều nói thẳng Giang Bảo Quốc là đồ không biết xấu hổ.

Gương mặt vốn đã xanh tím của anh ta bây giờ đen xì.

Nhưng anh ta lại chẳng nói được gì, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Công an Lương gật đầu, lại quay sang nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Dĩ nhiên, đồng chí Lục ra tay đánh người cũng là không đúng, có chuyện thì từ từ nói, có khó khăn thì đến tìm công an. Được rồi, hai người trở về đi, tôi cũng phải thu xếp một chút rồi đi họp."

Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tạm biệt công an Lương, bước nhanh ra khỏi đồn công an, Giang Bảo Quốc nhanh chóng đuổi theo, nhưng cô không thèm quan tâm đến anh ta.

Đến khi thấy Giang Bảo Quốc theo mình một đoạn dài, Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại uy hiếp anh ta một câu:

"Giang Bảo Quốc, tôi đã sớm hết sạch kiên nhẫn với anh rồi, thức thời thì đừng có tới tìm tôi, nếu như anh còn quay lại quấy rầy tôi và con gái, tôi sẽ đến ban cán sự nông trường của các anh để hỏi xem phải chăng ly hôn xong vẫn phải làm việc cho nhà chồng cũ."

"Anh cũng đừng nói với tôi rằng từ xưa đã vậy, tôi không đồng ý. Đừng có ép tôi, dù sao vua cũng thua thằng liều, tôi còn phải sợ gì nữa, chọc và tôi, chuyện gì tôi cũng làm ra được."

Giang Bảo Quốc là người mềm nắn rắn buông, lúc trước không hề kiêng dè đến quấy rầy Ngu Thanh Nhàn là vì cho rằng cô là một người yếu đuối có thể tùy ý bắt nạt, bây giờ đã ăn quả đắng từ tay cô, liền sinh ra chút sợ hãi.

Nghe xong câu này, anh ta dừng bước lại.

Anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lằng nhằng lâu như vậy đã đến gần trưa rồi, nếu còn không quay về thì không kịp buổi huấn luyện sinh sản chiều nay.

Giang Bảo Quốc chỉ đành hậm hực rời đi, trong lòng tự mượn cho mình cái cớ vì thời gian không cho phép, nên anh ta buộc phải tha cho Lục Thanh Nhàn.

Bởi vì chuyện này dây dưa quá lâu, giấm mà Ngu Thanh Nhàn mang ra chợ còn chưa bán được bao nhiêu, cô tranh thủ trời còn sớm, vội vàng quay trở lại chợ thức ăn.

Ngu Thanh Nhàn vừa vào chợ đã bị người ta vây lấy hỏi:

"Thanh Nhàn không sao chứ?"

Người hỏi đầu tiên là bác Vương ở tiệm tạp hóa, tiệm của nhà bà bán ngay ở cửa chợ, giấm của Ngu Thanh Nhàn bán rất tốt, bà còn chuyên môn cất giấm của cô về bán.

Quan hệ giữa bà và Ngu Thanh Nhàn tốt nhất, sáng nay lúc cô đánh nhau, bà đang đút cho cháu ăn ở sân sau, mãi sau mới biết Ngu Thanh Nhàn bị công an gọi đi.

Bà là người rất nhiệt tình, vừa rồi còn đang nói chuyện với hàng xóm láng giềng, nếu hôm nay Ngu Thanh Nhàn không quay về chợ thức ăn, bà sẽ chạy đến đồn công an hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Ngu Thanh Nhàn nói với bà:

"Không có chuyện gì, công an chỉ hỏi cháu hai câu rồi cho cháu về."

Bác Vương bấy giờ mới yên tâm, bà lập tức hỏi sang vấn đề khác:

"Thanh Nhàn à, vì sao cháu lại đánh nhau với đồng chí quân nhân kia?"

Ngu Thanh Nhàn cũng chẳng sợ gì:

"Lúc trước không phải đã nói với các bác là cháu ly dị chồng sao? Anh ta là chồng cũ của cháu, mẹ anh ta bị liệt bao nhiêu năm rồi, vợ mới cưới lại không thích chăm sóc, nên muốn bảo cháu đón mẹ anh ta về chăm, còn bảo cháu nếu chăm sóc tốt, anh ta sẽ đến thăm nhiều hơn. Bác nghe xem lời này buồn nôn đến mức nào? Cháu không nhịn được nên đã đánh anh ta."

Theo Ngu Thanh Nhàn thấy, ly hôn cũng chẳng phải là chuyện gì quá mất mặt, huống hồ Ngu Thanh Nhàn ly hôn còn không xuất phát từ cô, cô cũng không sợ để người khác biết.

Bác gái Vương vỗ đùi:

"Đáng đánh, đáng đánh. Nếu sáng sớm nay bác biết, bác cũng phải lao vào đạp cho nó hai phát."

Hàng xóm xung quanh nghe họ nói chuyện cũng bày tỏ ý kiến của mình.

Họ đều làm vợ, cũng đều sinh con gái, đứng ở góc độ của Ngu Thanh Nhàn để nhìn, ai cũng không vừa mắt Giang Bảo Quốc.

Ngu Thanh Nhàn đong giấm cho người mua trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người.

Người trong chợ ai nấy đều nhiệt tình, thấy trời nóng quá còn đi về rót cho cô một cốc trà.

Nước trà không ngon lắm, hoàn toàn thua xa linh trà thượng hạng mà Ngu Thanh Nhàn uống kiếp trước.

Trà còn để lạnh, có hơi đắng, nhưng vị đắng qua đi lại có chút ngọt. Uống hết một cốc cảm giác oi bức liền tan đi quá nửa.

Ngu Thanh Nhàn còn thừa lại nửa vại giấm, đúng lúc nhà bác gái Vương không còn bao nhiêu giấm của cô, bà liền bảo mình lấy cả.

Ngu Thanh Nhàn để lại một cân, trên đường về cô vòng qua nhà chị Lý.

Cô không có thân thích nào ở Cáp Thị, chỉ cần người có thiện ý với mình, cô đều bằng lòng thường xuyên lui tới.

Lần trước chuyện thím Ba đến nhà cô làm mối cho Lý Mãn Trụ không biết chị Lý hay tin từ đâu, còn chạy về thôn một chuyến, ngồi rất lâu trong nhà trưởng thôn, từ lúc ấy trở đi thím Ba không dám đến nhà cô nữa.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy ân tình này của chị.

Khách sạn của chị Lý đã sửa sang xong, bởi vì nhà mới cho nên mấy ngày hôm nay rất đông khách, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn đến, chị rất vui mừng, cầm bánh ngọt tới chiêu đãi cô.

Lần đầu Ngu Thanh Nhàn ra chợ bán giấm, cũng mang cho chị một ít, lần này thấy cô lại mang theo giấm, chị Lý rất mừng:

"Hôm qua chồng chị còn nói với chị, bảo chị đến tìm em mua thêm ít giấm. Giấm lần trước em cho chị, chị lấy ra ngâm ít gừng non, mấy hôm trước vừa ăn được rồi, mùi vị rất thơm ngon, cả một đĩa đầy mà chỉ còn một chút."

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.