Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chất vấn

Phiên bản Dịch · 1073 chữ

Bởi vì Giang Bảo Quốc ở lại ký túc xá, người ở chung với anh ta là trại trưởng doanh trại số 3 Mãnh Hổ Đoàn.

Vợ con của trại trưởng Mãnh đều đã mất trong chiến tranh, tình cảm giữa hai người rất tốt, nhiều năm qua ông đều không có ý đi thêm bước nữa.

Ông nhìn không nổi chuyện Giang Bảo Quốc có vợ có con gái mà còn không biết quý trọng.

Giang Bảo Quốc lại cảm thấy bộ dạng tình thâm chung thủy của ông quá giả dối, vì vậy hai người ở chung nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau.

Giang Bảo Quốc mở ngăn tủ kiểm tra tiền tiết kiệm.

Anh ta có bốn trăm nghìn, còn kém mấy chục nghìn. Giang Bảo Quốc không muốn trợ cấp, nhưng lại sợ Ngu Thanh Nhàn thực sự đến tìm lãnh đạo của mình.

Có lẽ lãnh đạo của anh ta sẽ không để anh ta trợ cấp cho Ngu Thanh Nhàn nhiều tiền đến thế, nhưng dù là vậy, hình tượng của anh ta trước mặt lãnh đạo sẽ bị phá hỏng.

Họ chuyển nghề, thì những chuyện lập công trong quân đội lúc trước coi như không có, anh ta không dám đánh cược.

Suy đi tính lại, Giang Bảo Quốc đến nhà đồng đội, bạn thân vay mượn chỗ nọ chỗ kia, cuối cùng cũng góp đủ.

Anh ta cầm tiền quay về ký túc xá, vừa mới bỏ tiền xuống đã có chiến sĩ tới tìm, nói là Vương Văn Quân đến.

Dung mạo của Vương Văn Quân cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng hơn ở khí chất dáng người.

Quân phục của cô ta từng được sửa chữa, phần thắt lưng siết rất chặt, ống quần cũng vừa người, trong đôi giày da màu đen để lộ ra đôi tất trắng.

Cô ta xụ mặt, tỏ vẻ không vui.

Nhìn thấy Giang Bảo Quốc đi tới, Vương Văn Quân quay người muốn đi, anh ta vội vàng đuổi theo.

Vương Văn Quân đi đến nơi không có ai mới xoay người lại, nổi giận đùng đùng hỏi:

"Giang Bảo Quốc, sao cam đoan với em như thế nào? Anh nói vợ anh ở quê không học thức không văn hóa, cô ta với hai đứa con gái sẽ không đến làm phiền cuộc sống của chúng ta? Giờ anh nhìn đi, cô ta vừa đến, người của bệnh viện bọn em nhìn em với con mắt khác rồi."

Thời kỳ này người ly hôn với vợ không phải ít, chẳng ai lại đi chỉ trích những người đó. Dù sao hiện giờ đang ủng hộ tự do yêu đương, tự do kết hôn, vợ cũ của những người đó đều không đến đơn vị tìm chồng!

Sau khi vợ cũ của Giang Bảo Quốc đến, từ hôm qua đến giờ Vương Văn Quân đi đâu cũng bị người ta chỉ chỏ, bàn tán những lời không hay ho gì về cô ta.

Vương Văn Quân từ bao giờ phải chịu uất ức như thế? Từ trước đến nay cô ta đều là người khiến người khác phải hâm mộ!

Giang Bảo Quốc tiến lên một bước kéo tay Vương Văn Quân, vừa cười vừa nói:

"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận. Anh đã nói chuyện xong với cô ta rồi, ngày mai cô ta sẽ dẫn theo hai đứa con về quê."

"Thật sao?" Vương Văn Quân có chút khó tin.

Cô ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình gia đình Giang Bảo Quốc, nhà họ thực sự ở nông thôn, gia đình thực sự rất nghèo.

Hiện giờ Giang Bảo Quốc có tiền đồ như thế, vợ cũ ở quê của anh ta làm sao có thể dễ dàng buông tay, không tìm đến tận nhà?

"Nói đi, cô ta ra điều kiện gì?"

Giang Bảo Quốc im lặng một lát mới nói:

"Cô ta muốn hai năm tiền trợ cấp của anh."

Đôi lông mày của Vương Văn Quân dựng lên, Giang Bảo Quốc thấy cô ta sắp phát hỏa, vội vàng giải thích:

"Văn Quân, là anh muốn như vậy. Nhiều năm qua cô ta ở quê chăm sóc cha mẹ anh, còn làm tang sự cho cha anh, mẹ anh liệt mấy năm cũng là do cô ta hầu hạ, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện giờ anh muốn cắt đứt với cô ta, nếu không cho cái gì thì anh có tính là con người không?"

Giang Bảo Quốc không nói đến hai đứa con gái, Vương Văn Quân nghe cũng vào tai, nhưng sắc mặt của cô ta vẫn xấu xí như trước:

"Nhưng anh cũng không cần trợ cấp nhiều tiền như thế! Anh cho cô ta nhiều tiền như vậy, sau này làm sao chúng ta sống được?"

Nhà Vương Văn Quân ở trong thành phố, cách nông trường không xa. Cha mẹ cô ta đều đã tính toán xong cho cô ta rồi, đợi kết hôn xong sẽ mua một căn nhà ở trong thành phố, lúc nghỉ ngơi thì hai người về ở.

Nếu như cô ta có con, cha mẹ cô ta đến trông giúp cũng tiện, anh cả chị dâu của cô ta cũng không soi ra được chỗ sai ở đâu.

Bây giờ Giang Bảo Quốc lại muốn cho hết tiền đi, kế hoạch của cô ta chẳng phải đổ sông đổ bể rồi sao?

Giang Bảo Quốc cũng tiếc số tiền kia, nhưng không trợ cấp thì còn biết làm thế nào? Chẳng lẽ để Lục Thanh Nhàn đi tìm lãnh đạo?

"Văn Quân, chúng ta đều ăn uống ở đơn vị, căn bản không dùng gì đến tiền. Tiền trợ cấp của anh với em cộng lại cũng không ít, tiết kiệm một chút là chúng ta đủ dùng rồi."

Giang Bảo Quốc nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói:

"Anh cũng không muốn cho cô ta nhiều như vậy, nhưng hôm nay lúc đến tìm cô ta, chị dâu Từ cũng ở đó. Em còn không biết chị ta sao? Nếu anh không đồng ý, chẳng biết chị ta sẽ gài bẫy anh như thế nào? Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng của anh, Từ Xương cũng thế, nếu vì chuyện này mà để ảnh hưởng, chẳng phải cái được không đủ bù cái mất sao?"

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.