Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều tra (2)

Phiên bản Dịch · 3074 chữ

"Mặt khác,Hương Thủ Giáo... Nếu như đúng là Hương Thủ Giáo bắt cha mẹ ta, nhưng không phải khi đó bọn họ đang đi điêu khắc tượng phật ở Minh Đức tự sao ? Nơi đó không phải là phân đà của Hương Thủ Giáo sao? Lại làm sao sẽ chính mình đi cướp người mình?" Ngụy Hợp nhận ra được chỗ bất hợp lý ở đây.

Nghĩ được như vậy, trong lòng hắn hiện giờ đã ổn định lại.

"Lần này có thể xác định được những tên này đều là cao thủ có thực lực tam huyết Khí Huyết, ta hiện tại xác thực còn kém xa, giai đoạn này vẫn nên đàng hoàng ở nhà khổ tu một quãng thời gian, chờ cho Phá Cảnh Châu viên mãn rồi trong một lần đột phá thẳng lên sau đó làm ra hành động tiếp theo thì sẽ tốt hơn ......"

Mặt khác, cũng nên tìm một cơ hội để chậm rãi bày ra trình độ khí huyết hiện tại,coi như để cho sư phụ có thêm chút hi vọng cũng tốt.Miễn cho hắn bây giờ tinh khí thần khắp người ngày càng tiều tụy ..."

Hơn nữa sau khi Hồi Sơn quyền đột phá cũng cần có một đoạn thời gian củng cố, không phải chỉ một lần là đã xong.

Xác định được những điểm ấy, Ngụy Hợp dần bình tĩnh lại, bắt đầu khôi phục sinh hoạt như bình thường, yên lặng tích góp khí huyết,tu hành, tôi luyện lặp đi lặp lại.

Hắn hiện tại mỗi ngày đều dựa trên lượng ăn uống lớn của mình mà cướp đến thịt khô của Thiếu Dương môn, những thứ thịt dị thú này có trợ lực cực lớn giúp hắn rút ngắn thời gian tích góp khí huyết.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Đảo mắt lại đã hơn một tháng trôi qua.

Phá Cảnh Châu hiện tại có tiến độ phát triển nhanh chóng, không thấy có xuất hiện tình huống cần phải tiêu hao khí huyết nữa.Hầu như là mấy ngày mới thấy một lần như vậy.

Một ngày sáu bữa kết hợp giữa thịt dị thú cùng với các loại rau dưa hoa màu khác chính là lượng ăn uống mà năng lực tiêu hóa hiện tại của Ngụy Hợp có thể gánh vác được, Phá Cảnh Châu mang lại cho hắn một chỗ tốt không ai biết chính là cái gì cũng có thể ăn, năng lực tiêu hóa cũng được cường hóa một cách mạnh mẽ.

Ăn nhiều đến như thế nhưng cho đến giờ trên người hắn lại còn không thấy xuất hiện tình huống tiêu hóa kém?

Mà ở một bên khác trong quyền viện, Tiêu Nhiên chết rồi nên càng ngày càng có nhiều đệ tử dần dần đều chọn cách lặng lẽ rời đi.

Khung cảnh trong sân càng ngày càng thấy vắng vẻ.

"Này, lão đại, Quan gia hiện tại đã muốn rút đi, ngươi biết không?" Sáng sớm trong lúc đang luyện thì Âu Dương Trang bỗng nhiên dùng tay nhẹ nhàng đụng một cái vào người Ngụy Hợp, thấp giọng nói.

"Quan gia?" Động tác của Ngụy Hợp chậm lại một nhịp.

Quãng thời gian gần đây hắn xác thực đều không có đi đến chỗ Quan gia, vẫn luôn đóng cửa khổ tu cũng như điên cuồng ăn thịt dị thú.

Thịt dị thú quãng thời gian trước lấy được hầu như đều đã bị hắn tiêu hao gần hết rồi, hơn nữa trong đó còn có cả một khối thịt dị thú hoang dã. Mà đổi lại kết quả thu được cũng không hề khiến người ta thất vọng.

Phá Cảnh Châu hiện tại đã đạt được ba phần năm tiến độ phát triển. Không thể không nói là một tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Từ đó có thể thấy được chất lượng cao thấp của thịt dị thú cũng ảnh hưởng cực lớn tới tốc độ tích góp khí huyết.

Người luyện võ khi nói tới khí huyết, thật ra bao hàm trong đó chính là hai loại năng lượng nuôi dưỡng cơ thể gồm khí và huyết, khí huyết muốn vận chuyển được thì cần phải tiêu hao các loại nguyên tố vi lượng cùng tế bào khí quan năng lượng bên trong thân thể.

Phá Cảnh Châu hấp thu đồ vật để lớn mạnh, càng nói chính xác hơn thì hẳn là hấp thu loại năng lượng khí huyết này.

Ngụy Hợp bây giờ đối với khả năng nắm bắt sức mạnh trong thân thể càng ngày càng tinh chuẩn hơn, cũng có thể tự cảm giác được tình huống xảy ra bên trong thân thể.

"Quan gia hiện tại không phải đang rất tốt sao?Làm sao lại tự dưng liền muốn rút đi?".Ngụy Hợp cau mày hỏi.

"Tình huống không quá rõ ràng, nhưng có nghe nói lần trước Quan gia đã từng muốn đi, kết quả Thất Gia Minh của nội thành bên kia không chấp nhận.Thất gia minh đã giam giữ của bọn họ rất nhiều dược liệu, vì lẽ đó nên kéo dài cho tới tận bây giờ. Hiện tại vất vả mất bao công sức mới bàn giao xong xuôi, rốt cục cũng đã có dự định rút đi."

Âu Dương Trang tin tức linh thông, bằng hữu giang hồ có cả một đống nên chính hắn đối với nhứng tin tức bát quái này cũng khá là chú ý. Vì lẽ đó nên khi có được tin tức thì so với tin tức từ Trình Thiểu Cửu còn chuẩn hơn.

"Hầu như mọi người rời đi thì đều là lặng lẽ rời đi, làm sao Quan gia lần này phải rời đi lại không giống như vậy mà còn như đang giống trống khua chiêng cho cả thiên hạ biết nhỉ?" Âu Dương Trang có chút không rõ.

Tựa hồ đoán được điều gì khiến trong lòng Ngụy Hợp khẽ động.

Hắn nói: “Biết thời gian nào không?”

Âu Dương Trang vẻ mặt ám muội hướng hắn mỉm cười và nói: “Không rõ ràng lắm… hình như là ba ngày sau…… Ta cũng không phải người Quan gia mà Ngụy sư huynh không phải rất quen với bên đại tiểu thư sao?”

Bộp!!!

Ngụy Hợp vỗ tát một cái vào gáy hắn rồi nói:

“ Ngươi đừng có nói lung tung, đi luyện công đi.”

Âu Dương Trang bị đau nên không nói gì chỉ có thể thành thật đi luyện công. Hết cách rồi tài nghệ hắn không bằng người thì chỉ có thể bị người ức hiếp.

Ngụy Hợp vừa thu dọn đồ đạc vừa tính toán rời đi.

Ăn thịt dị thú xong, Phá Cảnh Châu còn cần nhiều thứ hơn để bổ sung khí huyết, đang hưởng thụ loại tốc độ như ngồi hỏa tiễn, lại trở về tốc độ như ốc sên bò, làm cho Ngụy Hợp trong lòng có chút không thích ứng được.

Vừa lúc hắn dự định đi điều tra việc của phụ thân đại tỷ đồng thời muốn đi gây phiền toái cho Hương Thủ Giáo. Có thể trong quá trình đó còn tống tiền được.

Thu thập xong đồ vật thì Ngụy Hợp trở về nhà dặn dò Ngụy Oánh mấy câu, sau đó thành thục đổi sang y phục dạ hành đợi trời tối.

Đem theo các loại trang bị công cụ đã chuẩn bị đầy đủ, Ngụy Hợp lẳng lặng chờ động tĩnh của Hương Thủ Giáo.

Tối nào Hương Thủ giáo cũng tổ chức cho đội ngũ dân chúng diễu hành trên đường, cái này tựa như một loại nghi thức cũng là phương thức biểu lộ thực lực của mình.

Sắc trời càng ngày càng mờ.

Ngụy Oánh ở trong sân bắt đầu bổ củi nhóm lửa, chuẩn bị làm cơm.

Ngụy Hợp lặng yên không một tiếng động từ bên cửa sổ đi ra ngoài, hắn mơ hồ nghe được tiếng bước chân sàn sạt cùng tiếng tụng kinh niệm văn trầm thấp của Hương Thủ Giáo.

“Vãng sinh cực lạc, hương liên tam hồn.”

“Hồn hữu sở y, hồn hữu sở kháo.”

Tiếng đọc kinh dày đặc nhỏ vụn lại chậm rãi từ trên đường xa truyền tới.

Ngụy Hợp dựa vào vách tường men theo bóng tối trong một thoáng liền xông vào ngõ nhỏ. Hắn lẳng lặng chờ đội ngũ chậm rãi từ bên cạnh hắn đi qua.

Không lâu sau, đội ngũ với nhiều thành viên với sắc mặt thành kính chất phác có chút lộn xộn lại chậm rãi dọc theo đường phố, đi từ bên người Ngụy Hợp một đường tiến lên.

Bọn họ sắc mặt thẫn thờ, toàn bộ bên trong con ngươi lộ ra từng tia từng tia kiên định cùng tin tưởng. Có người đói gần chết, cái trán tràn đầy mồ hôi liền lập tức có từng cái tay từ bên kia đưa bánh ngô tới. Có người khát không chịu được liền có người đem túi nước của mình chia sẻ cho hắn.

Bên trong đám người đi lên này đã bày ra hành động trợ giúp lẫn nhau khiến trong lòng Ngụy Hợp mơ hồ phát lạnh.

Hắn kề sát trên mặt tường, quan sát đội ngũ Hương Thủ Giáo cùng nhau nâng đuốc.

Đội ngũ có chừng mấy trăm người, trong đó giáo chúng đi đầu đi giữa và đi cuối đều khoác áo choàng của Hương Thủ Giáo.

Ngụy Hợp không hề nhúc nhích, chỉ là con mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm đội ngũ giáo chúng Hương Thủ Giáo đi cuối cùng kia.

Thừa dịp đội ngũ sắp xuyên qua đầu ngõ, hắn tựa như con dơi không một tiếng động nhảy ra ngõ. Hắn vừa nắm vừa đưa Mê Thần phấn lên mũi miệng tên giáo chúng Hương Thủ Giáo đi cuối cùng kia. Ngụy Hợp liền mang người nhảy vào cái ngõ khác ở đối diện, tiến vào bóng tối ẩn núp.

Giáo chúng Hương Thủ Giáo kia giãy dụa một lúc rất nhanh bị Mê Thần phấn mê hoặc đến ngất ngất ngây ngây, cái gì cũng không biết. Bình thường Mê Thần phấn dùng lúc trộm cắp cướp bóc. Có thể để ý thức con người mơ hồ nên hỏi cái gì trả lời cái đó, đương nhiên cái này chỉ giới hạn ở người có ý chí không đủ kiên định. Loại thuốc bột này có hiệu quả gây mê mạnh, có thể khiến người ta buồn ngủ hay mạnh mẽ thôi miên. Thấy thuốc bột có tác dụng, Ngụy Hợp thấp giọng hỏi: “Phân đà Hương Thủ Giáo ngoại thành của ngươi ở đâu?"

" Ở Giảng Kinh Đường của mỗi trấn."Người vừa lên tiếng, thế mà là một nữ tử trẻ tuổi.

“ Phân đà bên trong Thạch Kiều trấn có nhân vật nào lợi hại không?”

". . . Hương Chủ. . . Đà chủ. . . ."

"Hương Chủ có mấy người?"

". . . . Hai người. . . ."

"Mỗi một phân đà hết thảy gồm bao nhiêu người?"

“Không biết… Hương Chủ là mới nhậm chức, hai người trước đó đã bị người nội thành đánh chết…”

". . . Người đà chủ kia là ai?" Ngụy Hợp hỏi tiếp.

"Không biết. . . . Đà chủ cũng là mới nhậm chức, vị đà chủ trước đó cũng bị người nội thành đánh chết. . ."

". . . ."

Ngụy Hợp không phản bác được.

Trước kia hắn một mực đề phòng Hương Thủ Giáo có tìm đến gia đình hắn trả thù hay không.

Bây giờ nhìn lại, thì ra Hương Thủ Giáo lại sống chật vật như vậy. . . . Nào còn có công phu đi tìm hắn trả thù. . .

“Các người vì sao phải đi lại trên đường vào ban đêm?” Ngụy Hợp vốn định nói thêm vài câu, nhưng suy nghĩ đến việc đối phương có khả năng nghe không hiểu, liền đổi thành câu hỏi đơn giản hơn.

Dù sao thì người của Hương Thủ Giáo phần lớn đều không biết chữ, văn hóa và trình độ cực kỳ thấp.

“ Có nhiều người… . Có thể phá cửa, kéo người. . . Đoạt miếng ăn chia cho mọi người …” Nữ tử nói những lời này khiến trong lòng Ngụy Hợp thêm phần lạnh lẽo.

" Đà chủ của các ngươi lợi hại bao nhiêu? Đánh thắng được võ sư phụ cận không?" Ngụy Hợp lại hỏi.

". . . . . Không biết. . . . ta quê ở Tô thành, năm nay mười tám, thích ăn củ cải muối, trong nhà có năm người: cha ta, mẹ ta, đệ đệ ta, muội muội ta và tỷ tỷ ta."

Cộng cả nàng không phải là sáu người hay sao?

"Ta ưa thích mặc quần áo màu đỏ, bên trên nhất định phải có thêu hoa. Hai năm trước ta đã tới đây, trong nhà không ai nuôi, chỉ có thể dựa vào chính mình đi kiếm ăn. Ta dự định làm hai năm, tích lũy nhiều tiền một chút liền trở về. Bất quá người cùng thôn nói cho ta biết, mẹ ta năm ngoái đã chết đói. Muội muội cũng mất đi. Cha ta thì bị bệnh, mang theo đệ đệ không biết đi đâu. Đàn chủ đáp ứng ta muốn giúp ta tìm được người. . . ."

Ngụy Hợp bị dồn một đống suy nghĩ đến đau đầu, bất quá nghe phía sau, lại là sự trầm mặc. Nữ tử này còn ở lại chỗ này mà nghĩ linh tinh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, lời nói mang theo khẩu âm nồng đậm của Tô thành.

Hắn sờ lên trên mặt nạ của mình, xác định không có lộ mặt, liền thừa dịp nữ tử này còn bị chóng mặt, không để ý, hắn quay người một cái biến mất trong bóng tối.

Vị trí Giảng Kinh Đường ở Thạch Kiều trấn rất dễ tìm. Ngay tại phía bên phải một con đường.

Giảng Kinh Đường vốn là thành lập cho nhóm tuổi đồng tử bên trong trấn, là nơi để học tập, đọc sách viết chữ...

Tương đương với cấp tiểu học bây giờ.

Toàn bộ Giảng Kinh Đường là một cái sân lớn hình vuông khác với những sân xung quanh, các vách tường ở đây đều được khắc chữ màu đen.

Trên tường ngoài của Thạch Kiều trấn, mỗi một mặt đều khắc một chữ khổng lồ "Đức".

Phía trên mặt tường là một cái chữ lớn màu đen cực kỳ bắt mắt, phía dưới là những hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo của những hài tử. Nào là gà con, vịt con, dê bò lợn chó, hoa quả rau củ, cái gì cũng có. Sắc trời âm u, ánh trăng bị tầng mây mỏng che khuất, có chút cảm giác mông lung. Ngụy Hợp đi vào cửa trước, đưa tay đặt lên cánh cửa, tạo một chưởng cực mạnh.

“Răng rắc” một tiếng, tiếng then cửa đứt gãy nhẹ nhàng truyền đến.

Ngụy Hợp nhẹ nhàng đẩy cửa, thản nhiên đi vào.

Bên trong sân trống rỗng, dường như hầu hết mọi người đều ra ngoài, trong sân nhỏ chỉ có hai nam tử cường tráng ngồi ngủ gà ngủ gật trên bậc thang.

Nghe được tiếng mở cửa, hai người cũng chỉ hé mắt mơ hồ nhìn hướng bên này một chút.

Ngoài ra không hề có phản ứng nào khác.

Có thể bọn họ cho rằng người tự nhiên như thế đi vào, đều là người một nhà.

Với lại đang trong địa bàn của mình, ai lại dám đặt bẫy ở cửa, nơi mọi người thường xuyên ra vào.

Giữa sân có để một cái lư hương lớn, bên trên có ba cây nhang rất to màu nâu đang chậm rãi cháy.

"Ai?" Bỗng nhiên một nam tử đi ra từ căn phòng bên trong quát.

Nam tử này có khuôn mặt gầy gò, nhưng bắp thịt trên thân cuồn cuộn, ở trần, trên lồng ngực có vết sẹo hình ba cây nhang xếp theo hình tam giác.

Ngụy Hợp mỉm cười, thân hình giống như quỷ mị, bỗng nhiên vọt tới trước, một chưởng đánh về phía người này.

"Muốn chết!" Nam tử không lùi mà còn tiến lên, hai tay nắm quyền, chính diện nghênh đón.

Nắm đấm của hắn mơ hồ ửng hồng, toàn thân khí huyết như sôi trào, trên mặt cũng hiện lên các gân máu nhỏ màu xanh.

Oành!!!

Hai người tay không giao thủ với nhau!

Không có tiếng động nào, hai tay của nam tử liên tiếp đứt gãy, tựa như nhánh cây khô. Hắn gào lên thê thảm, văng ra ngoài, đâm sầm vào trong phòng một lần nữa, khiến cửa phòng cũng bị đâm mạnh đến vỡ nát.

Ngụy Hợp như bóng với hình, gần như đồng thời theo sau nam tử này tiến vào bên trong phòng.

Bên trong còn có một người đang ngồi, là một nam tử tóc ngắn mặc hắc bào.

Thấy cảnh này, nam tử hắc bào nhanh chóng đứng dậy, gầm lên giận dữ, toàn thân khí huyết phun trào, sắc mặt của hắn xanh lên, dồn sức vào một chưởng đánh về phía Ngụy Hợp.

Ầm!

Hai người tay không đánh nhau.

Ngụy Hợp khẽ ồ lên một tiếng, lui ra phía sau một bước rồi đứng vững.

Lại nhìn về phía nam tử kia, người kia đang ôm tay, sắc mặt đỏ lên, cái tay đối chưởng lúc nãy run rẩy không ngừng.

"Không tệ." Ngụy Hợp thản nhiên nói.

Sau khi giao thủ hắn liền đánh giá ra thực lực của hai người, hai người đều là nhị huyết Khí Huyết không tính mạnh lắm, lại có một người có thể chính diện đón một chưởng của hắn.

Xem ra cũng thuộc hàng ngũ thiên tài.

"Các hạ là người nào? Vì sao muốn tập kích phân đà của bổn giáo? Không sợ tổng đà chủ truy cứu sao?" Nam tử đè thấp thanh âm lạnh lùng nói.

Cao thủ tam huyết Khí Huyết, mỗi một người đều có nghe nói qua, nhưng cường giả trước mắt này có chưởng lực hung hãn, rõ ràng khác với những cao thủ đã nghe nói qua.

"Ta tới chỉ là muốn hỏi một chuyện." Ngụy Hợp chắp tay đứng, yên lặng nhìn chăm chú hai người kia đã hợp lại một chỗ.

"Tiền bối xin hỏi." Nam tử nhanh chóng nói.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.