Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm Bại (1)

Phiên bản Dịch · 2484 chữ

Trong sân, tia sáng từ cây đuốc chập chờn bất định.

"Hai năm trước, có một nhóm thợ điêu khắc thạch đi tới Minh Đức tự tu sửa tượng phật, các ngươi có biết tung tích họ không?" Ngụy Hợp trầm tiếng hỏi.

"Hai năm trước? Thợ điêu khắc?" Thanh niên có chút sững sờ, nhìn về phía nam tử gầy gò bên cạnh.

Cả hai người đều là người mới được đề bạt lên, hai năm trước, nam tử thậm chí ngay cả Hương Thủ Giáo là cái gì cũng không biết.

"Ta biết!" Nam tử gầy gò nhịn đau lên tiếng, "Đội ngũ kia . . Lúc đó chúng ta còn phái người điều tra một phen, đội ngũ kia bị Nhất Chích Nhĩ mang đi. Chúng ta đi tới đó thương lượng, sứ giả còn bị Nhất Chích Nhĩ cắt một bên tai. Sau đó bởi vì vậy nổi lên xung đột, nhờ đà chủ của chúng ta ra tay mới đẩy lùi được Nhất Chích Nhĩ ."

"Nhất Chích Nhĩ? Ngươi chắc chắn chứ?" Ngụy Hợp hỏi ngược lại."Trong đội ngũ kia có một cừu nhân của ta, nếu đúng là Nhất Chích Nhĩ ngược lại là giúp ta rất nhiều, đúng là ta thiếu hắn một cái đại nhân tình"

Hắn đây là cố ý nói phản, để tránh hai người nói chuyện cố ý dẫn dụ khuynh hướng.

Nghe được đại nhân tình, trong hai người, nam tử gầy gò ánh mắt lấp loé, liếc nhìn nam tử còn lại.

Nam tử một mặt bối rối, hoàn toàn không phản ứng. Câu thông thất bại. . .

"Tiền bối, đúng là Nhất Chích Nhĩ đã mang đội ngũ ấy đi, điểm này không dám che giấu, ngài nếu là muốn tìm người, chỉ có thể đi ngoại thành." Nam tử gầy gò bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục nói.

"Các ngươi nghĩ kỹ, nếu là nói dối." Ngụy Hợp không có nhiều lời, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, bỗng nhấc tay.

Một bên chiếc ghế gỗ bị hắn tiện tay ném ra, oành một tiếng trúng vào hai người ở cửa.

Cái ghế vỡ vụn tan thành từng mảnh, hai người nỗ lực đánh lén, nhưng cũng bị lực trùng kích mạnh mẽ đánh cho lui về phía sau, té ngã trong sân.

Tam huyết Khí Huyết cộng thêm tu luyện Ngũ Lĩnh Chưởng, nơi mạnh nhất của Ngụy Hợp lúc này, chính là hai tay.

Coi như chỉ là một thành lực tay, ném ra cái ghế cũng không phải hai nam tử bình thường này có thể chịu đựng.

Hai người nằm trong sân, trên người không biết gãy bao nhiêu cái xương, rên rỉ kêu thảm thiết.

Hai người trong phòng nuốt nước bọt một cái, trong lòng run rẩy.

"Vãn bối và mấy người khác tuyệt không nói hoang, việc này người biết không chỉ một, đà chủ Triệu Thiểu Cương phân đà Hồng Thạch trấn cũng biết, tiền bối có thể đi tìm hắn."

Nam tử gầy gò đúng là nhân tài, lúc này còn không quên gắp lửa bỏ tay người, gây phiền phức cho đói thủ cạnh tranh với mình.

Ngụy Hợp không thèm để ý mấy cái kế vặt của hắn.

"Tốt, kim phiếu và thịt dị thú để ở đâu?"

"Ân. . . . Ta dẫn tiền bối đi qua!" Nam tử gầy gò trước tiên nói.

"Không, ngươi đi." Ngụy Hợp chỉ vào nam tử tay gãy.

Nam tử tay gãy trong lòng kêu khổ, hắn mới vừa rồi bị một chưởng đánh cho xương tay rạn nứt, hiện tại cần gấp trị liệu, bằng không chậm sợ là cánh tay sẽ bị phế bỏ. Nhưng nếu bị điểm trúng, cũng chỉ có thể đi ra.

Một lát sau, nương theo hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, cửa lớn mở ra, một bóng người cấp tốc phóng ra, đảo mắt liền biến mất ở cuối con đường.

Thực ra hắn vốn không có ý định giết người , nhưng đáng tiếc, người vừa rồi chưởng lực xác thực không yếu, so với Tiêu Nhiên không kém hơn, vì lẽ đó để trừ hậu hoạn, hắn chỉ có thể trảm thảo trừ căn*.

(*Trảm thảo trừ căn: diệt cỏ tận gốc.)

Người này tuổi còn trẻ đã có chưởng lực như thế, chờ sau này trưởng thành vạn nhất chạy đến tìm hắn báo thù thì làm sao ?

Dù sao đã kết thù, dứt khoát giết là xong chuyện.

Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm.

Ngụy Hợp cấp tốc chạy trên đường phố, trong lòng cũng hồi tưởng lại một ít tin tức vừa hỏi được.

Trong đó có liên quan tới Quan gia.

Quan Điệp ở Quan gia, là một trong những đại dược thương có tên tuổi ở Phi Nghiệp thành. Bây giờ nghĩ nếu rời đi, bề ngoài nhìn không có việc gì.

Tuy nhiên, Quan gia kể từ sau khi năm đó vây giết tên cao thủ tam huyết Khí Huyết, người trong gia tộc dần dần tự đề cao mình, làm ăn cũng ngày càng lớn mạnh

Bây giờ rút đi, làm cho Thất Gia Minh bất mãn, dưới tình hình thay đổi, tất cả mầm hoạ trước đây cũng có thể sẽ vào lúc này bộc phát ra.

Từ Hương Thủ Giáo bên này, hắn đã biết được, lúc trước cao thủ tam huyết Khí Huyết bị giết, Đoạn Do Thương Trần Quân, đã quyết định sẽ xuất thủ giải quyết ân oán.

Đoạn Do Thương Trần Quân, là một vị khách khanh cao thủ của Thất Gia Minh ở Phi Nghiệp thành, là người luôn luôn biết điều, không thích lộ diện, năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi, là nhân vật cùng thời đại với Hồi Sơn Quyền Trịnh lão.

Cũng từ phía Hương Thủ Giáo, Ngụy Hợp biết được, Trần Quân tựa hồ âm thầm tìm một phương pháp đặc thù nhằm vào Quan gia, phần thắng rất lớn.

Ngụy Hợp trong lòng do dự, tin tức này hầu như chính là bày ở ngoài sáng, chuyện Quan gia rút lui, hay Đoạn Do Thương Trần Quân ra tay giải quyết ân oán, tất cả đều rõ ràng rành mạch.

'Đáng tiếc. . . .' Ngụy Hợp trong lòng chần chừ một lúc, hắn hiện tại so với cao thủ tam huyết Khí Huyết lâu năm khoảng cách rất lớn. Phần thắng cực thấp.

Hắn trở nên trầm mặc, Quan Điệp quan hệ với hắn, còn chưa tới mức khiến hắn ra tay đối với một cao thủ tam huyết Khí Huyết lâu năm.

'Nghĩ đến Quan gia nếu dám buông lời rút lui, hẳn là cũng có đối sách, có thể ở Phi Nghiệp thành đứng sừng sững nhiều năm như vậy, nếu là dễ dàng có chuyện như vậy, vậy cũng sớm đã có chuyện.'

Ngụy Hợp trong lòng phân tích, lập tức đem tâm tư một lần nữa đặt ở chỗ vừa mới thu được thịt dị thú cùng kim phiếu.

Kim phiếu chỉ có mấy chục lượng, thịt dị thú có hơn ba mươi cân.

Loại thịt này cùng với thịt bên Thiếu Dương môn thanh toán giống nhau như đúc, tựa hồ từ một chỗ làm ra.

'Qua mấy ngày lại đi ngoại thành một chuyến, phải cẩn thận điều tra Nhất Chích Nhĩ một chút.

Ngụy Hợp an bài xong hành trình, dưới chân lại lần nữa gia tốc, theo bóng đường chạy nhanh, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.

. . . . .

. . . . .

. . . . .

Quan gia hoa viên.

Quan Điệp nhẹ nhàng vuốt vuốt một khối rễ dược liệu giống như khoai tây, không ngừng dùng khăn ướt lau chùi mặt ngoài rễ cây, cẩn thận quan sát thuộc tính và hoa văn phía trên.

Màn đêm mờ ảo, ánh trăng dịu dàng.

Trong hoa viên có hai người, một nam một nữ đang đứng, hai người này là đại chưởng quỹ của hiệu thuốc Quan Ký bên trong Phi Nghiệp thành: Đổng Đại Niên và Dương Tiệp.

"Tiểu thư, Đoạn Do Thương Trần Quân đã quyết định sẽ đánh lén sau khi đoàn xe ra khỏi thành, còn ra tay như thế nào thì chúng ta không tra ra được." Đổng Đại Niên là một người trầm ổn, là thủ hạ của Quan Điệp nắm giữ một trong hai chi Độc Thủy đội. Cũng là tâm phúc mà phụ thân của Quan Điệp phái cho nàng.

"Không sao, Trần Quân không phải đã muốn động thủ từ lâu rồi sao." Quan Điệp mỉm cười nói, "Độc Thủy trận ra, hắn sẽ không dám đến gần, chỉ có thể bắn tên từ khoảng cách xa, nhưng đáng tiếc, có Trọng Thuẫn trận phối hợp, bắn tên cũng vô dụng. Hai đại trận pháp này phối hợp, cho dù là cao thủ tam huyết Khí Huyết, cũng có thể phòng bị."

"Đúng là vậy. Ngoài Trần Quân, chúng ta còn phải lưu ý Nhất Chích Nhĩ. Ra khỏi thành, nơi đó là rừng núi hoang vu, địa hình phức tạp, mãnh thú khắp nơi, nguy cơ tứ phía, chúng ta duy trì cảnh giác." Dương Tiệp thân là nữ tính, có thể một đường bò đến vị trí đại chưởng quỹ này, chính là tính thận trọng.

"Đúng là phải như vậy." Quan Điệp gật đầu, "Ta đã viết một phong thư, mời bằng hữu Sơn Xuyên bang, hỗ trợ khơi thông Nhất Chích Nhĩ bên kia. Chắc không thành vấn đề."

Ba người trong lúc nhất thời ở dưới ánh trăng cẩn thận trao đổi, không ngừng hoàn thiện chi tiết chuyến đi này.

Và cùng lúc đó, bên trong một gian phòng Túy Hoa lâu ở nội thành.

Đoạn Do Thương Trần Quân, đang ngồi ở một cái bàn, trên lưng đeo một cây xích thương, râu dài theo gió đêm từ cửa thổi vào, không ngừng chuyển động.

Trần Quân năm nay năm mươi lăm tuổi, ở cái thời đại mà tuổi tác trung bình sáu mươi thì hắn đã xem như là cao tuổi.

Nhưng bởi vì luyện võ khí huyết dồi dào, hắn lúc này, vẫn như trước giống như một nam tử ba mươi mấy tuổi, vóc người cường tráng, lưng hùm vai gấu.

Phàm là người luyện võ, cho dù là nữ tử, dáng người cũng không phải mảnh mai, nếu có một ít nữ tử nhìn mảnh mai, nhưng kéo ống tay áo lên phía dưới tất cả đều là bắp thịt.

Lực lượng, tốc độ, tinh chuẩn, chiêu thức, các loại thủ thắng chi đạo thiếu một thứ cũng không được.

Trần Quân mấy chục năm cuộc đời, ở trong thành dạy dỗ không ít đồ tử đồ tôn.

Trong đó làm cho hắn tự hào nhất, chính là Đoạn Lâm Thương Trương Hạc.

Đáng tiếc.

Trương Hạc chết rồi. Do bất cẩn, bị Quan gia vây chặt bên trong trạch viện, trúng độc bỏ mình.

Vì báo thù, Trần Quân thủ đoạn gì cũng dùng qua. Nhưng do Quan gia tiền tài vô số, các hảo thủ vì đó mà bán mạng.

Lại thêm Quan gia tự thân am hiểu cơ quan độc dược, tầng tầng mai phục cạm bẫy, cái gì cũng có, độc vật lại càng khó phòng bị.

Nhiều lần hắn lẻn vào ám sát nhân vật trọng yếu của Quan gia, nhưng đều súyt chút rơi vào bẫy.

Tuy rằng nguyên nhân là tốc độ tập kích của hắn không giỏi, nhưng cũng nhìn ra được, Quan gia thực lực hung hãn kỳ dị.

Trần Quân một thân một mình, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, lẳng lặng chờ đợi.

Không lâu sau, cửa phòng khách chậm rãi bị đẩy ra.

Hai tên nam tử vóc người cao lớn, một trước một sau đi vào.

"Trần Quân, ngươi lần này là rơi xuống tuyệt vọng rồi a, đem tiền tài đều lấy ra hết, đủ tàn nhẫn!" Một người trong đó cười hắc hắc nói.

"Không sai, thứ Quan gia dựa dẫm đơn giản chính là Độc Thủy trận cùng Trọng Thuẫn trận, lần này nếu là không thành, vậy thì sau này cũng không có cơ hội." Trần Quân bình tĩnh nói.

Hắn đứng lên, hai tay ôm quyền.

"Vậy xin nhờ."

Đại cao thủ tam huyết Khí Huyết không phải dễ mời như vậy. Những người này người nào không phải thành danh đã lâu, thân cư yếu chức địa vị cao? Làm sao có khả năng dễ dàng vì một điểm lợi ích mà động thủ mạo hiểm.

Vì lẽ đó, coi như là có thù lao rất lớn giao dịch, hai vị này đồng ý vì hắn ra tay, cũng là bán mặt mũi nhân tình rất lớn.

. . .

. . .

. . .

Ba ngày sau.

Trên đường lớn cửa thành, từng chiếc từng chiếc xe ngựa thiết giáp màu đen, chậm rãi hướng phía trước từng bước một tiến lên.

Xe ngựa tạo thành một đoàn xe dài hơn trăm thước, trước sau đều dựng thẳng một cây cờ lớn có chữ : Quan.

Người cầm đầu chính là đầu lĩnh tử sĩ do Quan gia chính mình bồi dưỡng, thời đại này thứ không thiếu nhất chính là người bán mạng cầu sinh, cho dù là làm tử sĩ, ít nhất cũng có thể sống lâu hơn, thoải mái hơn, ít nhất cũng có thể làm cho người trong nhà lấp đầy bụng.

Hai bên đoàn xe, lưu loát hơn trăm người, theo sát xe, không nhanh không chậm đi theo.

Quan Điệp cùng hai đại chưởng quỹ, kể cả huynh trưởng Quan Thanh, lúc này đang ngồi trong buồng xe chính giữa xe ngựa, thông qua truyền lệnh kỳ truyền ra lệnh.

Xung quanh xe ngựa tất cả đều là thiết bản, trên dưới bốn phía đều không có góc chết, trong đó còn ẩn giấu lượng lớn cơ quan.

Quan Điệp nhìn Phi Nghiệp thành qua tấm màn che, có chút trầm mặc.

Nàng cho rằng lúc mình rời đi, sẽ có không ít bạn tốt đến đây đưa tiễn, nhưng đáng tiếc, một người cũng không có.

Đám bạn tốt lúc trước ở yến hội, lúc này một người cũng không nhìn thấy hình bóng.

"Đây chính là hiện thực, tiểu muội, muội hiện tại đã thấy rõ chưa? Bất luận muội đối với những người kia tốt thế nào, bọn họ cũng sẽ không cảm kích, mà là cho rằng muội ngốc." Quan Thanh không khách khí nói.

Hắn chính là thanh niên đêm đó đến đây nhắc nhở Quan Điệp. Lúc này chính diện mang châm biếm nhìn muội muội mình.

"Ta không mong bọn họ đứng ra hỗ trợ, chỉ là tiễn đưa, cũng không dám sao?" Quan Điệp thất vọng nói.

"Bọn họ dám sao? Ha ha." Quan Thanh cười gằn mấy tiếng, không còn nói nhiều.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.