Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm Bại (2)

Phiên bản Dịch · 2256 chữ

Đoàn xe Quan gia được hộ tống tiếp tục di chuyển về phía trước, chẳng mấy chốc rời khỏi cổng thành, cách thành chừng năm dặm.

Mới đi được năm dặm, đã thấy ba bóng người đứng thẳng tắp trên đường lớn.

Một trong số đó là Đoạn Do Thương Trần Quân.

Ba người khí huyết cuồng cuộng khiến cho người ta áp lực.

Quan trọng hơn, hàng loạt ngọn giáo kim loại được cắm dày đặc sau lưng ba người.

Khi thấy vậy đoàn xe chậm rãi dừng lại.

Qua khe hở trên rèm xe, Quan Điệp thấy Đoạn Do Thương Trần Quân đang đứng chắn đường từ xa, nàng cũng nhanh chóng nhận ra hai người sau lưng Trần Quân.

“Hổ Môn Thủ và Tam Nguyệt Truy Phong Đao?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Điệp đột nhiên biến sắc.

Độc Thủy trận và Trọng Thuẫn trận của Quan gia do nàng thiết kế chỉ có thể đối phó tối đa hai cao thủ tam huyết Khí Huyết, còn nếu có ba người… bọn họ chưa bao giờ tính đến trường hợp này! Dù sao, Quan gia dẫu mạnh nhưng chỉ là thương nhân, không phải quân đội quân phiệt. Nếu có thế lực tử sĩ quá mạnh, liên minh Thất gia sẽ không đồng ý.

Nhưng bây giờ, ba cao thủ tam huyết Khí Huyết hợp tác tập kích, chẳng khác nào một thế lực lớn đang dùng toàn lực tấn công nhà họ Quan.

Không chỉ Quan Điệp biến sắc, mà Quan Thanh bên cạnh và hai vị đại chưởng quỹ cũng thế.

Đối phó hai cao thủ tam huyết Khí huyết đã khó khăn, bây giờ còn có đến ba người…

“Ra tay! Hôm nay đừng để người nhà họ Quan nào sống sót!” Trần Quân rút cây thương ngắn sau lưng, nhắm thẳng mục tiêu.

Ầm! ầm! ầm!

Sau nửa canh giờ.

Mây đen kéo tới dày đặc, bầu trời xuất hiện các tia chớp.

Cách Phi Nghiệp thành tám, chín dặm, trong một ngọn núi hoang.

Đoạn Do Thương Trần Quân thở hổn hển, đuổi theo vài người Quan gia đang chạy trốn trước mặt.

Quan Điệp và những người khác vội vàng lên lưng ngựa, đoàn người và ngựa đã bị ba vị cao thủ đánh tan tác.

Trọng Thuẫn trận và Độc Thủy trận bị hai gã cao thủ tam huyết Khí Huyết dùng trận giáo đặc biệt chế ngự.

Các hộ vệ mạnh nhất bên cạnh nàng bị những đệ tử do Trần Quân gọi đến chặn lại, đang đánh nhau.

Lúc này, mọi thứ nàng lấy làm tự hào đều như củ hành bị tước vỏ, cuối cùng chỉ còn lại mình nàng cô độc, bơ vơ.

Vốn dĩ có thể đối phó với hai tên cao thủ tam huyết Khí Huyết, nhưng khi đối mặt với đối thủ vượt quá giới hạn, thì không chịu nổi một đòn.

Ngựa chạy tứ tung, nếu Trần Quân sau lưng không bị trúng ám chiêu của cơ quan, trên người có độc thương, e rằng bọn họ đã bị bắt.

Bỗng nhiên đoàn ngựa hai chân quỳ xuống phù phù ngã nhào trên đất, dĩ nhiên là do hai chân bị gãy.

Mấy người Quan Điệp không kịp chuẩn bị, lần lượt ngã xuống đất.

Tiếng ngựa hí và tiếng kêu đau đớn của mọi người hòa vào nhau, Quan Thanh lật người nhảy lên, không nói một lời, nắm lấy cánh tay muội muội mình, rồi dẫn những người khác lao nhanh về phía ngọn núi.

Trên núi, rừng núi âm u, rất khó quan sát dễ dàng cho việc ẩn nấp.

Lúc này, mây đen trên trời dày đặc, gió nổi càng thêm căng thẳng, ngột ngạt.

Cầm xích thương trong tay, Trần Quân từng bước đi đến bên cạnh con ngựa đang hí thảm thiết, tiện tay đâm một nhắt, tiễn nó về lòng đất.

Nhìn thoáng qua, hắn đã thấy dấu chân của Quan Điệp và những người khác.

“Không có ngựa, ta xem các ngươi có thể chạy được bao xa!”

Trong mắt hắn hiện vẻ mong đợi, có vui sướng, có hoài niệm.

Tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay sắp thành hiện thực, thật khó dùng lời để diễn tả tâm trạng lúc này của hắn.

Nhấc theo thương, thân hình hắn vụt một cái, nhanh chóng đuổi theo hướng có dấu chân để lại.

Chưa đuổi được bao xa, bỗng nhiên hắn sững người, vung xích thương trên tay nhanh như chớp, chặn trước người.

Keng! Keng! Keng!

Sau ba âm thanh giòn giã, ba mũi độc châm to như mao ngưu bị mũi thương đánh bay cắm thẳng vào bên thân cây.

“Tiểu thủ đoạn.” Trần Quân lại tiến về phía trước, nhìn thấy vài hộp chứa độc châm trên mặt đất, lập tức dùng mũi thương hất, quét sạch toàn bộ đống hộp.

Sau một lúc dừng lại, hắn nhanh chóng đuổi theo.

Răng rắc!

Tia chớp lóe lên, toàn bộ núi hoang trong nháy mắt ánh lên màu trắng bạc.

Mấy người Quan Điệp, Quan Thanh thở hổn hển chạy trong rừng.

“Ta không thể chạy được nữa!” Quan Điệp vốn được chiều chuộng và cưng chiều từ bé, sao có thể chịu được chạy trốn mệt nhọc trong thời gian dài như vậy, lúc này nàng đang ôm bụng, như sắp nôn đến nơi.

“Không được, phải chạy, không muốn chết thì đứng lên!” Quan Thanh nổi nóng kéo muội muội mình.

“Để ta cõng tiểu thư!” Dương Tiệp bên cạnh trầm giọng nói. Nàng có luyện võ, thể lực mạnh hơn những người còn lại.

Quan Thanh cũng không phí lời, đặt muội muội mình lên lưng Dương Tiệp. Mọi người tiếp tục lao sâu hơn vào trong rừng.

“Cái lão tạp mao kia cũng trúng độc, chúng ta càng trì hoãn càng tốt, cho đến khi độc thương của hắn phát tác, chúng ta sẽ thắng!” Quan Điệp trên lưng Dương Tiệp nói lời câm hận.

Nàng nghĩ đến việc mình rời khỏi thành đầy tự tin, sau đó bắt gặp Trần Quân, đoàn người bên cạnh liên tục bị đánh bại, ép nàng phải tha hương trên lưng ngựa.

Tất cả những gì nàng đã làm đều vô ích vào lúc này.

“Tiểu thư đừng lo lắng. Chẳng phải tiểu thư đã giấu một khối đồ tốt trước đó sao? Phần lớn tài sản của hiệu thuốc Quan Ký không phải đã được đổi thành kim phiếu rồi giấu ở đâu đó sao? Không bằng hiện tại tiểu thư nói cho ta biết nơi cất giấu. Miễn cho vạn nhất tiểu thư chết chẳng phải không ai biết sao?” Bỗng nhiên Đổng Đại Niên bình tĩnh lên tiếng.

Ba người còn lại biến sắc, vội vàng tách khỏi Đổng Đại Niên.

“Đổng Đại Niên, ngươi biết mình vừa nói gì không?!” Quan Thanh tức giận hỏi.

“Tất nhiên ta biết mình đang nói gì.” Đổng Đại Niên tỏ vẻ bình tĩnh: “Các ngươi không thấy lạ à, vì sao số người tiền bối Trần Quân mời đến giúp đỡ vừa vặn vượt qua giới hạn trận pháp của chúng ta?”

“Lẽ nào là ngươi?!” Dương Tiệp nói với vẻ không tin.

“Không sai.” Đổng Đại Niên khẽ gật đầu: “Sản nghiệp Quan gia lớn thật, ta không thể để nó rút khỏi Phi Nghiệp thành dễ dàng như vậy. Người ủng hộ ta không chỉ có tiền bối Trần Quân, vì vậy, tiểu thư a ngươi nên...."

Xoẹt!

Bỗng nhiên một con dao ngắn xuyên qua cổ Đổng Đại Niên từ bên cạnh.

Hắn mở to mắt, cố gắng lấy tay che cổ họng mình, nhưng đáng tiếc, sức lực đã nhanh chóng rời khỏi hắn.

Phù phù!

Thi thể ngã xuống, lộ ra một người đang đứng phía sau.

Người này đội nón rộng vành, quấn một chiếc mặt nạ đen hoàn toàn hòa hợp với màu đen của khu rừng.

“Ngươi là…?!” Quan Thanh lùi lại, sửng sốt.

Quan Điệp trên lưng Dương Tiệp cảm thấy người trước mắt hơi quen quen.

“Ngươi?!”

Nàng mở miệng định nói chuyện.

Vèo!

Người kia bỗng nhiên sượt qua người nàng.

Một đồ vật màu đen rơi ra trước mắt Quan Điệp, bị nàng bắt được.

“Ngươi… Lẽ nào… ?!!” Quan Điệp nhìn bã thuốc trong tay, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bỗng quay đầu.

Người mặt áo đen không nói một lời, đang đi thong thả dần tăng tốc sau đó lao nhanh.

Oành!!!

Hắn bỗng nhiên dùng hai tay xuất một chưởng, chính diện cùng Đoạn Do Thương Trần Quân từ trong rừng lao ra chạm vào nhau.

Giữa hai người lập tức xuất hiện một mảng lớn bụi mù.

“Chạy mau!” Quan Thanh là người đầu tiên hoàn hồn, kéo Dương Tiệp và muội muội vội vàng chạy đi.

Mặc kệ người ấy là ai, đây là cơ hội tuyệt vời để nhanh chóng rời đi.

Ba người nhanh chóng loạng choạng chạy về phía xa, rất nhanh biến mất trong rừng rậm.

“Các hạ là ai? Bây giờ Quan gia đã bại, cần gì phải nhảy xuống vũng nước đục?” Trần Quân lùi lại một bước, chăm chú nhìn người đối diện.

Tuy một chưởng kia bình thường, nhưng cũng là tam huyết Khí Huyết, quan trọng hơn là, thể trạng lúc này của hắn không tốt, trúng độc bị thương. Nếu giao đấu với cao thủ cùng cấp, e sẽ khiến ba người nhà họ Quan chạy thoát.

“...”

Người áo đen chậm rãi khom người, song chưởng một trước một sau, bày ra thức mở đầu.

“Ngươi muốn chết!” Trần Quân trừng mắt, tung xích thương, như độc xà uyển chuyển lao đến người đối diện.

Trong nháy mắt, hai người giao thủ lần nữa.

Oành!

Oành!

Oành!!

Không biết vì sao, mỗi lần giao thủ, hai người đều tạo nên một vòng bụi.

Y phục này sao có bụi, bụi đâu ra mà nhiều vậy?

Trần Quân càng đánh càng mệt, nếu sức lực còn nguyên thì không sao, nhưng bây giờ cơ thể bị nhiễm độc, khí huyết lưu thông chậm chạp, sức lực giảm ba phần.

Hơn nữa, đống bụi này có chút dị thường, hắn nhất thời không ham chiến, liền từ một bên lao ra, định từ bên cạnh người áo đen vượt qua, tiếp tục đuổi theo ba người Quan gia.

Nhưng đường đi của hắn lại lần nữa bị người này chặn lại.

Hai người lại lần nữa giao thủ, cán thương cùng bàn tay mạnh mẽ va chạm, lại nổ tung một vòng nhỏ tro bụi.

“Tại sao lại có bụi?” Trần Quân đột nhiên cảm thấy không ổn.

Hắn vừa nãy căn bản không dùng lực a? Chỉ là ngăn trở thế tấn công của đối phương mà thôi.

Trong lòng hắn nghi ngờ, dùng một hư chiêu, quét ngang mũi thương về phía đối phương.

Chiêu này tuy có vẻ rất lợi hại, nhưng thực ra ngoài mạnh trong yếu, không hề có uy lực.

Oành!

Người áo đen lại tung chưởng lần nữa.

Sau tiếng vang trầm thấp, một vòng tròn bụi mịn khác nổ tung.

Lúc này Trần Quân thấy rõ, âm thanh này khớp với miệng đối phương!

Rõ ràng hắn không dùng lực, mũi thương cũng không chạm vào đối phương, bụi từ đâu mà ra??!

Hay là người này vừa phối âm vừa tung.

“Ngươi…?!” hắn trợn mắt hốc mồm, chưa thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

Nhớ lại trận đánh vừa rồi, rõ ràng không thể phát ra tiếng "oành" nhiều lần như vậy, thế mà lần nào cũng có tiếng vang.

Bây giờ nhớ lại, hẳn đều do tên này phối âm!

“Ngươi là ai…?!” Trần Quân chợt cảm thấy bất an, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.

Hai chân hắn bỗng nhiên mềm nhũn, đầu choáng váng, khí huyết tán loạn, dĩ nhiên bất tri bất giác đã bị trúng độc.

Hơn nữa không phải loại độc thông thường!

Ngụy Hợp nhanh chóng lui về phía sau hơn mười mét, tránh chỗ độc phấn rơi vãi, rồi chắp tay đứng thở dài.

“Trận chiến hôm nay rất vui, đáng tiếc kỹ năng tiền bối còn hơi kém.”

“Ngươi!!!” Trần Quân vốn uất ức, nghe vậy, càng tức không nói nên lời.

Hắn chỉ tay vào Ngụy Hợp, lảo đảo đi về phía trước vài bước rồi ngã bộp xuống đất.

Hắn trúng hai loại độc, còn dùng hết sức chạy thật xa, giao thủ với Ngụy Hợp, liên tục trúng độc, gia tốc khí huyết lưu thông.

Có thể sống sót đến bây giờ đã mạnh lắm rồi.

Hơn nữa, sau khi Trần Quân ngã xuống đất còn chưa chết, cả người run rẩy co giật, trong lúc nhất thời không thể động đậy.

“Tiền bối đi thong thả.”

Ngụy Hợp phất tay phóng phi tiêu Thiếu Dương môn.

Xoẹt! Xoẹt!

Phi tiêu tình chuẩn xuyên vào đầu Trần Quân.

Trần Quân đường đường là một cao thủ tam huyết Khí Huyết thành danh, nhưng chỉ do nhất thời bất cẩn, bị đánh lén hạ độc liên tục, khiến uất ức mà chết.

Điều này giúp Ngụy Hợp có thêm cảm ngộ mới trước thói đời.

“Không thể buông lỏng cảnh giác bất cứ khi nào, đa tạ tiền bối đã chỉ giáo.” Hắn hướng về phía thi thể vái vài cái.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.