Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi (2)

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

"Ta đi ra khuyên bọn họ đừng vào, nhưng bọn họ không nghe." Ngụy Hợp nhàn nhạt nói. " Ở nơi hoang vu này, ngươi sẽ không thật sự cho rằng bọn họ là đến tránh mưa chứ? Nào có trùng hợp như thế? Chúng ta vừa tới bọn họ liền đến?"

"Hơn nữa." Hắn mỉm cười, " Lúc ta ra ngoài vừa vặn có hai người cầm đao, dự định từ cửa sổ đi vào đánh lén, có lẽ là lão thủ*."

(*Lão thủ: cao thủ dày dặn kinh nghiệm)

Quan Điệp ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên cảm giác mình tựa hồ là lần thứ nhất nhận thức chân chính hắn.

Cái này rõ ràng nhìn không giống người trẻ tuổi, vào giờ phút này, ở trong mắt nàng, người này còn muốn lớn hơn ca ca mình.

"Chúng ta đốt lửa sưởi ấm, sau đó ăn một chút gì, chờ mưa tạnh rồi rời đi." Ngụy Hợp không nói gì thêm, ngồi xổm người xuống bắt đầu châm lửa.

Đối với vật liệu nhóm lửa, hắn nhìn trái phải rồi trực tiếp dùng tay nện gãy tượng thần bằng gỗ, chặt thành từng khúc sau đó chất lại thành đống rồi dùng hoả thạch châm lửa.

Đạo quan này tượng thần cũng là thú vị, cung phụng không phải Tam Thanh, mà là Thái Thủy.

Thái Thủy Nguyên Quân, là thần cao nhất đạo giáo nơi này. Rất nhiều đạo quán bất luận lớn nhỏ như thế nào cũng đều cung phụng một bức tượng thần.

Bốn người ngồi vây chung một chỗ, Quan Điệp không ngừng hỏi dò tình huống Ngụy Hợp, hỏi hắn tại sao che giấu thực lực mình, hỏi hắn tại sao cần độc dược, hỏi hắn năm nay có phải mười tám tuổi thật hay không, hay là hai mươi tám. . . . Hỏi hắn tại sao không thích nói chuyện, còn hỏi hắn đến cùng có yêu thích nữ tử nào không. . .

"Đáng tiếc. . . . Một thoáng vừa rồi, ta suýt chút nữa đã yêu thích ngươi." Quan Điệp gặm một miếng thịt nướng đầy dầu mỡ có chút nói không rõ.

"Yên tâm, kỳ thực ngươi cũng không phải kiểu mà ta yêu thích." Ngụy Hợp mân mê đống lửa, hững hờ nói.

"Đúng rồi, Quan huynh nghe nói huynh có phương pháp nhận biết thịt dị thú có độc không biết có phải hay không?" Hắn nhớ tới cái này, đột nhiên hỏi.

"Cái này đơn giản." Quan Điệp mỉm cười, bắt đầu cẩn thận giảng giải cho Ngụy Hợp, dùng loại phương pháp nào có thể nhanh chóng phân biệt ra thịt dị thú có chứa độc hay không.

Bởi vì thịt dị thú có hoạt tính khác hẳn với bình thường, vì lẽ đó bình thường độc vật rất khó xâm nhập vào, về sau còn có thể duy trì nguyên dạng.

Vì lẽ đó chỉ cần cẩn thận quan sát dáng vẻ hình thái thịt thì có thể phân biệt ra được bên trong có độc hay không.

Ngụy Hợp cẩn thận nghe, thỉnh thoảng lấy ra bút than và giấy ghi chép lại.

Mưa trọn vẹn một đêm. Trong thời gian hộ tống ba người Quan gia rời đi, Ngụy Hợp đã ghi lại đầy đủ các phương pháp làm sao để phân biệt thịt dị thú có độc mà Quan Điệp truyền thụ.

Quan Điệp không hổ là nhân sĩ độc dược học chuyên nghiệp, đối với phương diện này nghiên cứu cực sâu.

Ngụy Hợp cáo biệt ba người, hẹn ước ngày sau ở châu phủ gặp lại. Nơi đó chính là phương vị bản gia Quan gia.

Sao khi từ biệt, Ngụy Hợp cấp tốc trở về, tất cả liền giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Kỳ thực, thuần túy từ góc độ lợi ích, hắn không nên tới.

Quan Điệp đối xử với hắn chân thành, lấy chân kim đổi chân tâm chính là giá trị rất lớn.

Vì lẽ đó Ngụy Hợp đã nghĩ, lại đây lén lút nhìn một chút, liều mạng thì không thể, nhưng ra tay ở lúc mấu chốt giúp đỡ một chút, coi như là trả lại ân tình Quan Điệp. Như vậy vẫn là có thể.

Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Mà hành vi người tốt của hắn cuối cùng thu được không ít báo lại, Quan Điệp không hề bảo lưu đem kinh nghiệm phân biệt độc dược ở thịt dị thú của mình đưa cho hắn.

Loại kiến thức này ở thời đại này, không nghi ngờ chút nào là thủ đoạn mưu sinh đứng đầu, nếu là Ngụy Hợp đem ra dùng để thu phí mưu sinh, nhất định rất nhanh làm giàu.

Một lần nữa trở lại Phi Nghiệp thành, Ngụy Hợp như không có chuyện gì xảy ra về đến nhà, hắn trước khi xuất hành đã nói trước với nhị tỷ, nói là chính mình ra ngoài săn thú có khả năng ở bên ngoài nghỉ ngơi một đêm.

Chuyện như vậy hắn trước đây cũng từng làm, Ngụy Oánh cũng không chút lo lắng, nhìn thấy hắn trở về, cũng không có biểu hiện gì.

Căn bản không biết hắn là đi ra ngoài đánh nhau.

Trở lại Hồi Sơn Quyền viện, Ngụy Hợp lại lần nữa khôi phục sinh hoạt như bình thường, chỉ là lại thiếu một cái người quen biết, hắn cũng trong lòng bắt đầu tính toán, lúc nào rời khỏi Phi Nghiệp thành.

Mỗi một cái đều sớm rời đi, rất rõ ràng là nghe được tin tức gì đó, hắn hiện tại cũng muốn đi, nhưng vấn đề là không biết đi đâu.

Châu phủ? Tô thành? Hay là các thành trì phụ cận?

Thói đời, đến cùng nơi nào mới là nơi yên bình? Có lẽ thật sự chỉ có đi Châu phủ.

Đảo mắt lại là hai tháng sau, Trịnh sư càng ngày càng lúc ẩn lúc hiện, chỉ là lâu lâu mới thấy hiện thân trong Hồi Sơn Quyền viện, bình thường nội viện cũng không nhìn thấy hình bóng hắn.

Mà Ngụy Hợp bên này, Phá Cảnh Châu tích góp tuy chậm, nhưng hắn khắp nơi cướp cướp được rất nhiều thịt dị thú, còn có Hương Thủ giáo Thiếu Dương môn cống hiến, làm cho sinh hoạt của Ngụy Hợp vô cùng giàu có.

Mỗi ngày sáu bữa thịt dị thú, chưa bao giờ gián đoạn, như vậy qua hai tháng Phá Cảnh Châu rốt cục đem hai phần năm tiến độ cuối cùng lấp kín. Mà một chút thịt dị thú còn lại cũng đã ăn hết.

Phốc!

Trong sân, Ngụy Hợp một chưởng đánh vào bên trong màn mưa, xoay tay lại điểm mấy cái, uyển như chim bay mổ.

Hắn chân phải một giẫm, phi thân nhảy lên đánh ra mười mấy chưởng, rồi bỗng nhiên hướng xuống cự thạch cao hơn hai mét trong sân đánh xuống.

Oành! !

Một âm thanh trầm vang lên.

Cự thạch bỗng nhiên nổ tung chia năm xẻ bảy.

Ngụy Hợp một cái vươn mình, nhẹ nhàng hạ xuống đất ổn định thân hình.

Hô. . .

Hắn thở dài một hơi.

"Đem Phi Long Công và Ngũ Lĩnh Chưởng, kết hợp lại với nhau không nghĩ tới uy lực lớn như vậy. Lực trùng kích của Phi Long Công cộng thêm chưởng lực thâm độc của Ngũ Lĩnh chưởng. Bùng nổ ra uy lực so với trước mạnh hơn không ít."

Ngụy Hợp từ khi phát hiện chính mình đánh với cao thủ đồng cấp nhiều lần đều là hạ phong thì bắt đầu suy tư bù đắp chênh lệch.

Hắn vừa tích góp khí huyết, vừa đang suy tư làm sao để cho mình không dựa vào ám chiêu cũng có thể chính diện đánh bại đối thủ.

Phải biết cái gọi là ám chiêu cũng chỉ là một lần, một khi không trúng, lần thứ hai nếu nghĩ trúng chiêu là thiên nan vạn nan.

Cho dù hắn ám toán thành công người có thực lực mạnh đi nữa cũng chỉ là người ám sát, mà không phải võ giả chính diện.

Người ám sát, ở cái thời đại này, vẫn là quá mức đơn bạc.

Đứng trước cự thạch vỡ vụn, Ngụy Hợp nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại vừa nãy lúc vận Phi Long Công thì khí huyết cùng Ngũ Lĩnh Chưởng kết hợp làm một thể, hình thành liền mạch bạo phát.

Liền mạch chính là phải phát lực trong một hơi, từ đầu tới đuôi, nhanh chóng, thông suốt, bạo phát đến cùng, mới có thể chân chính bày ra sức mạnh lớn nhất.

Cho nên Phi Long Công chú trọng làm liền một mạch, chính là nín đủ một hơi, thả người nhảy lên, hơi thở này càng dài, càng mạnh, uy lực bạo phát cũng càng mạnh.

Ngụy Hợp đem Phi Long Công cùng Ngũ Lĩnh Chưởng hợp liền một thể, hòa hợp chúng thành một chiêu thức.

Như vậy vừa có tốc độ của Phi Long Công vừa có uy lực bạo phát của Ngũ Lĩnh Chưởng.

Hai cái kết hợp, đồng thời hiệu quả cũng nâng cao một bước.

"Phi Long Công, không hổ là thối công, đối với cái gì cũng có tăng cường, chẳng trách Trịnh sư lại coi trọng thối công như vậy."

Ngụy Hợp thu lại tâm tư, thu dọn một chút đá vụn rải rác trong sân, sau đó trở lại phòng, múc một bầu nước lạnh đun sôi để nguội rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Trước một trận mưa lớn, mưa trọn vẹn ba ngày, ruộng đồng ngoài thành hạn hán đã lâu bây giờ đã có thể canh tác.

Sông Phi Nghiệp sắp khô cạn bây giờ cũng đầy nước, xem như hoá giải được thời kỳ khô và khát nước trong thời gian này.

Uống nước xong, hắn trở lại trong sân, lấy ra một quyển sách nhỏ mà Quan Điệp đã tặng cẩn thận lật xem .

Cái này bên trên tất cả đều là phương pháp phân biệt các loại độc dược, cũng là trọng điểm Quan Điệp nhiều năm nghiên cứu.

Những ngày này, hắn đều theo thói quen, mỗi ngày đều phải đọc qua quyển sách nhỏ mỏng này.

Từng tờ từng tờ, Ngụy Hợp thỉnh thoảng còn cẩn thận từ bên trong đống dược liệu được chất thành đống ở nơi hẻo lánh trong sân lấy ra một vài thứ dùng để thử nghiệm.

Lần trước độc phấn Ngụy Hợp dùng để ám toán Đoạn Do Thương Trần Quân chính là hắn hỗn hợp từ ba chỗ sơn tặc, Thiếu Dương môn, cùng với Quan gia nên độc tính rất cao, không cách nào chữa được.

Ngụy Hợp khi đó là chỉ lo đối phương không trúng chiêu, cho nên dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Trên thực tế, độc phấn kia cho dù không hít vào cũng sẽ trúng độc, chỉ là độc tính không mạnh bằng sau khi hít vào.

Ngụy Hợp sớm dùng ba loại thuốc giải độc, nhưng sau đó cũng suýt bị độc ngất.

Cũng may là nhờ mưa to đã đem độc phấn nhiễm trên áo khoác rửa trôi, bằng không hắn đúng là không dám cứ như vậy đi tìm ba người Quan gia.

Đến lúc đó, vạn nhất ba người không bị đánh chết, ngược lại là bị hắn độc chết, như vậy thì quá oan.

Nhìn sách một lúc, bên ngoài truyền đến tiếng của Ngụy Oánh và Âu Dương Trang.

Gần đây thế cuộc càng ngày càng nguy hiểm, nên Ngụy Hợp đã mời Âu Dương Trang hỗ trợ bảo hộ đưa Ngụy Oánh đi lại.

Việc mua rau và gạo đều tập trung ở Hồi Sơn Quyền viện, sau khi được các sư huynh đệ hộ tống trở về sẽ được gửi cho từng người một.

Như vậy cũng coi như là an toàn.

Sau khi từ biệt Âu Dương Trang, Ngụy Oánh mở cửa đi vào, nhìn thấy Ngụy Hợp ngồi ở góc sân.

"Tiểu Hợp, ta mua thịt dê thứ đệ thích nhất! Những ngày qua thị tràng người càng ngày càng ít, cũng không biết chuyện gì xảy ra, người mua thức ăn ít, người bán thức ăn cũng ít."

Ngụy Oánh đi vào cửa nói thầm chuyện ngày hôm nay nhìn thấy.

Ngụy Hợp tiến lên tiếp nhận thịt và rau trong tay nàng, rau là một loại rau dại chưa từng thấy cũng không biết tên, món ăn là trước đây chưa từng thấy không biết tên rau dại, thịt thì là thịt đã dùng muối ướp qua. Vừa nhìn đã biết không tươi.

Nhưng cái này thời buổi này có thể mua được thịt thì đã là xa xỉ.

"Ta còn thấy có người bán Bạch Hồ thảo, vật kia trước đây là dùng để cho heo ăn." Ngụy Oánh có chút cảm thán.

"Có thể có ăn thế là tốt rồi." Ngụy Hợp trả lời.

"Đúng đấy. . . . Nghe chưởng quỹ bán gạo nói, hiện tại gạo và ngũ cốc đều là từ trong kho nội thành thả ra, chủ yếu cung cấp cho nội thành, hàng hoá ở ngoại thành cũng là người nội thành lấy ra bán, cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu."

Ngụy Hợp không nói gì, nội thành có lượng lớn lương thực dự trữ cũng không phải chuyện hiếm lạ. Phi Nghiệp thành có thể chống đỡ lâu như vậy, còn không phải là bởi vì có kho lương thực nội thành chống đỡ, đồng thời còn mua lương thực từ Tô thành.

"Nghe nói nội thành phát ra thông cáo, dự định trong thời gian tới sẽ thanh lý toàn thành, hủy hết các vật liên quan đến ôn dịch ở nội thành và ngoại thành. Có người nói là ôn dịch cũng bắt đầu lây lan ở nội thành." Ngụy Oánh thấp giọng nói.

Ngụy Hợp giúp nàng xử lý một chút rau và thịt, cùng nàng nói chuyện một lúc, sau đó trở lại trong sân.

Hắn kỳ thực cũng nghĩ di chuyển, nhưng một là không tìm được địa phương để đi, hai là còn muốn đi điều tra chuyện cha mẹ đại tỷ mất tích.

Việc điều tra chuyện cha mẹ , bởi vì thực lực không đủ, vì lẽ đó tạm dừng lại.

Hắn dự định sau khi đột phá Hồi Sơn Quyền, lại lần nữa tiến hành, nhưng hôm nay thế cục này, tựa hồ đã càng ngày càng thối nát.

Liên tưởng tới Hương Thủ giáo cùng nội thành xung đột, Ngụy Hợp không khó hoài nghi, lần này cái gọi là đại thanh tẩy , căn bản chính là nhằm vào Hương Thủ giáo.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.