Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến thực sự (3)

Tiểu thuyết gốc · 1624 chữ

Trường Không lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm, khắc lên đó tứ văn: Bách-Tận-Tích-Mạch. Sau đó tạo một mảnh khí ngưng sắc bén, đâm thẳng vào Linh thạch.

Viên đá sáng nhập nhòa, được ném với tốc độ cực nhanh về phía mấy ngàn mảnh khí ngưng kia. Chạm vào một rồi hai ba... Sau hai gâi phóng vào lập tức bị nổ, chấn động cũng cực mạnh, gần như đã phá được một phần ba trận pháp.

Đánh phủ đầu thành công, hắn dùng tốc độ nhanh nhất xốc Tử Phiêu lên, phóng thẳng đến vị trí của Lý Mặc Chi.

Lý Mặc Chi đang bất ngờ vì không biết ai đã giúp bọn họ, thấy Trường Không phóng lại, tay đang nâng một cô gái.

Hắn không muốn nói nhiều, ném Tử Phiêu cho Lý Mặc Chi, giọng điệu như ra lệnh:

- Đưa cô ta đi dưỡng thương. Nếu bị tổm hại một sợi tóc, các người đợi chết đi là vừa.

Lý Mặc Chi dường như vẫn chưa tỉnh lại sau lần lag đó, nhưng nhìn sát khí lạnh lùng tàn nhẫn tỏa ra từ người Trường Không, nàng sợ khiếp vía, vội vàng tiếp lấy rồi phóng đi.

Mấy tên tu sĩ phía dưới thấy vậy, ghen tức. Chúng nhao nhao cả lên, tạo ra một loại hỗn loạn. Nhìn ngứa mắt, Trường Không lập tức hét:

- Câm mồm!

Thanh âm chói tai, như xói thẳng vào từng sợi thần kinh, tạo ra một cảm giác như bị chọc thủng màng nhĩ.

Sau khi đám kia ổn định rồi, Trường Không ngẩng lên nhìn Khách Ly. Gã bây giờ chẳng khác gì một con quỷ, một con quỷ đúng nghĩa.

Trường Không lập tức phóng xuất sát khí ra. Lượng sát khí bức người tỏa ra, đối chọi với sát khí từ cơ thể Khách Ly.

Nếu xem từ góc nhìn thứ ba, ta có thể thấy bọn họ như đang đứng yên, không làm gì cả. Nhưng thực ra, mỗi bên đang phóng toàn lực lượng sát khí trong người.

Đến đây, có nhiều người sẽ nghĩ rằng nguồn sát khí của Trường Không có lẽ trong khoảng thời gian từ lúc bé đến lớn đã xảy ra chuyện bi thảm. Điều này đúng một phần, nhưng lại thiếu. Hắn thực ra chưa bao giờ giết người, sát khí này do những yêu thú tỏa ra, vô tình lại bị hắn hập thụ. Đây có thể coi là một khả năng đặc biệt của riêng hắn.

Và khi bước chân vào thành thị, mật độ sát khí tăng lên, hắn lại vô thức mà hấp thụ nó. Khi phát hiện ra, dù cố kiềm chế nhưng cơ thể vẫn tự nhiên hấp thụ. Thế là hắn mặc kệ, mỗi ngày đọc vài lần kinh phật mà sư phụ dạy cho mình, hòng giữ vững tâm trí.

Trở lại cuộc chiến, dựa theo quy tắc hấp thụ - bổ sung của Trường Không thì chắc chắn hắn đã thắng rồi. Tuy nhiên, giữa chừng Khách Ly đột ngột thu liễm sát khí, triển khai phản công tức khắc.

Khả năng phản ứng của Trường Không đương nhiên nhạy bén, ngay lúc gần bị gã đâm xuyên bụng đã rút ra một tay, nắm thủ thế thành công chặn đòn. Và hắn cũng không quên dùng cùi chỏ nện một quyền vào lưng gã.

Bên trong chiêu phản công ấy là sức nặng của mười tạ, cộng thêm linh khí giao hưởng, độ đập phá tăng gấp đôi.

"Rắc..."

Âm thanh vỡ vụn vang lên, xương sườn đã bị gãy. Khách Ly phun ra một búng máu.

Gã nhanh chóng lui lại vài bước. Kì lạ, vết thương tự lành lại.

"Ây! Khó nhằn rồi đây."

Lần này Khách Ly đã bị cướp lượt. Trường Không tụ lực phản chấn, vừa vận dụng bộ pháp tăng lên gấp đôi tốc độ của mình. Vừa di chuyển hắn vừa huyễn hóa ra hai thanh đao khoảng nửa mét, màu lục.

"Song đao kĩ luyện: Thức thứ nhất: Bách Dạng Quy Khởi"

Hắn múa đao rất tài tình, lập tức đã gây ra hơn một chục vết chém lên người Khách Ly.

Gã vẫn phun tiếp ra một búng máu.

Mặc cho Trường Không chém, Khách Ly máu giàn giụa, trông như huyết nhân.

Thấy hắn không phản công, bộ não của Trường Không lập tức hoạt động để tìm lí do. Tuy nhiên, đã quá muộn.

Tới nhát đao cuối cùng, Khách Ly đột ngột di động. Cơ thểgiàn giụa máu của hắn nhanh chóng lành lại. Những giọt máu rơi xuống đất liền nhanh chóng tụ lại thành hơn ngàn giọt, lơ lửng trên mặt đất.

Trường Không biết đã không kịp, lấy ra một viên linh thạch, khắc lên chữ: Diệt-Tiên-Nhạc.

Sau đó, niệm chú ngữ gì đó, hét:

-Còn không mau biến đi.

Viên linh thạch nổ tan, linh lực chấn động. Một đoàn quân huyễn hóa ra.

Đó là những kẻ mặc áo giáp, cơ thể là những bộ xương, mắt và các khớp nổi lên màu lục quang.

Đoàn quân nổi lên một luồng tử khí. Lập tức, theo như lệnh của Trường Không, chúng nhanh chóng bao vây lấy Khách Ly, tập trung đánh với hắn.

Còn ở phía Mặc Nhĩ, nãy giờ đang đánh với Tráng Tâm, thấy cảnh này không khỏi giật mình: kẻ này hiệu triệu được âm binh!

Nhưng Tráng Tâm không cho hắn cơ hội suy nghĩ, lập tức xuất đòn sát thủ. Mặc Nhĩ biết đòn này khả năng lớn không tiếp được, lão nhen nhóm ý định đồng quy vô tận với hắn.

- Dừng tay!

Đằng sau đó là tiếng gọi của Trường Không. Hắn đang tới, với vẻ mặt phức tạp.

Mặc Nhĩ nhìn thấy, vui mừng run lên. Người này tới, lão chắc chắn sẽ giêt được tên Tráng Tâm này.

Nhưng Trường Không tới, không nhubgữ không giúp lão, mà còn một chưởngđánh bay trăm dặm, thoáng chốc đã không chút tăm hơi.

Tráng Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ bình tĩnh vẫn hiện lên.

Trường Không tới nơi, không thở gấp mà hỏi:

- Ngươi là ai? Sao lại trọng sinh vào người đệ tử ta?

Tráng Tâm cười ghê tởm:

- Ha ha! Đệ tử ngươi? Xem lại đi, hắn gọi ngươi là bán sư, chưa gọi ngươi hai chữ sư phụ đâu.

- Nhưng nó cũng đã coi ta là sư phụ!

- Không! Nó vốn chẳng coi ngươi là sư phụ đâu! Sao,ngươi không phục?

Trường Không gằn giọng:

- Trước hết cút khỏi người đệ tử ta đã!

Hắn phóng lại, dùng tay bóp lấy cổ Tráng Tâm. Sau đó theo thứ tự ấn ngón giữa út trỏ áp út cái. Tráng Tâm đau đớn rên rỉ.

Thấy đệ tử của mình có vẻ không chịu được, hắn liền tức giận hỏi:

- Mẹ nó! Ngươi đã làm gì mà giờ nó như thế này?

- Hahaha...! Ngươi bị ngu à? Ta với nó đã kết hợp linh hồn, bây giờ đã là một thể. Nếu ngươi cố gắng rút hồn, lập tức hai ta sẽ bị bạo tẩu mà chết. Nào, thầy, rốt cuộc người có dám không? Hahaha....

Trường Không tức giận. Bây giờ nội tâm chia làm hai phe.

Nếu chọn cứu đệ tử, sau khi chiết tách hai linh hồn đã bị kết hợp chắc chắn sẽ trở thành kẻ điên. Tác dụng phụ rất lớn.

Mà nếu giết hắn... Điều này Trường không cảm giác như mình không làm được.

Bỗng bên tai như có tiếng vang vọng:

- Bán sư, bán sư! Người có ở đấy không? Nếu có thì nói với con bằng thần thức.

Trường Không bừng tỉnh, vội vàng hỏi lại:

- Ngươi đang ở đâu?

- Xin lỗi! Xin người tha thứ cho tội lỗi con đã phạm phải. Hiện tại hai linh hồn này đã bị hợp lại, không thể cứu được nữa. Xin người hãy giải thoát con. Con khoing muốn hồn hợp với tên này. Ngày trước con còn quá bé để biết được mình đã giúp con quỷ này.

- Ngươi.... Aizzz thiên đạo bất nhân coi vận vật là chó rơm. Ngươi có lẽ cũng giống ta, bị lão thiên kia coi là chó rơm.

- Người, xin hãy nói câu cuối cùng để con đi thanh thản.

Trường Không nhếch một nụ cười đau khổ, nói:

- Biết nói gì chứ, chẳng lẽ "ngươi lên đường mạnh giỏi sao?

Giọng nói của Tráng Tâm yếu ớt, đượm buồn:

- Vâng, vậy cũng được chăng!

- Vậy để ta nói với ngươi: thiên đạo, thiên đạo là cái chó gì chứ, trêu đùa số phận con người, gây đau thương, gây mất mát. Ta, chẳng tin thiên đạo cái chó gì.

- Vậy, sư phụ, người định nghịch thiên?

Trường Không cười một khoảng lớn, nói:

- Ngươi bị ảo {Đế Bá} của lão Yếm à?(Yếm Bút Tiêu Sinh)

- Người cũng từng đọc sao?

Trường Không mỉm cười, bảo:

- Ngày xưa từng đọc qua. Nhưng đó là câu chuyện của hơn năm ngàn năm trước. Dù Lý Thất Dạ suốt ngày kêu muốn nghịch thiên, nhưng hắn cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ của lão thiên kia thôi. Nhớ lấy, sau này hãy đầu thai vào nhà nào tốt một chút. Lúc ấy ta mới yên tâm về ngươi.

- Vâng! Sư phụ!

Trường Không nghe từ này, bảo:

- Được rồi, để ta tiễn ngươi một đoạn.

Nói xong, dùng linh khí phóng xuất thiêu đốt cơ thể của Tráng Tâm thành tro bụi, cũng liền mạch mà khiến hắn bay luôn vào Phong Đô Thành.

- Haizzzz còn một chướng ngại nữa thôi!

________Hết chương 18_____

Hẹn gặp lại ch.19

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.