Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải cổ - Hạ màn

Tiểu thuyết gốc · 1775 chữ

Hắn dừng lại một lúc, dành ra ba giây để tự thuật lại tình huống vừa nãy. Tại sao tên nhập vào Tráng Tâm vừa nãy không chủ động đánh Trường Không khi hắn đang bận nói chuyện với Tráng Tâm? Đó là nỗi băn khoăn duy nhất với hắn lúc này.

Nhưng phải tạm gác lại chút đã, mục tiêu hiện tại chính là đánh với Khách Ly.

Trận này có thể sẽ kết thúc nhanh chóng. Hắn quay mặt đi và nhìn.

Bên kia, lượng âm binh từ hơn trăm người đã giảm xuống đáng kể, chỉ còn gần nửa số đó.

Trường Không bắt đầu giao chiến. Hắn lấy ra ba tấm phù, xuất động chân nguyên khắc tự ngự không. Ba linh văn được tạo ra, sau đó dung hợp với ba lá bùa, hiện lên ba màu: vàng, tím, đen.

Hắn không chút chần chừ, hoàn toàn dựa theo thói quen mà ném về phía trước. Ba tấm linh phù bay lên, xoay chuyển thành một vòng tròn.

Một kết giới trong suốt, màu vàng được dựng lên. Bên trong đó là dị tượng: lôi điện, nhiệt hỏa, sắc phong.

Ba loại di tượng thay phiên tạo sát thương lên người Khách Ly. Hắn vốn đã sử dụng hết máu do đấu với đám âm binh nên giờ đang tiếp tục chịu đau đớn do sát thương. Còn đám âm binh thì không chịu ảnh hưởng của kết giới, lập tức tiếp tục lao vào đấu với Khách Ly.

Khách Ly nãy giờ không có bất kì sự phản kháng nào, ánh mắt nhắm lại, miệng thì thầm cái gì đó.

Trường Không thấy vậy, tưởng hắn sắp làm lại chiêu thức như vừa nãy đối chọi với âm binh, tức khắc tăng mạnh kết giới. Hai tay cũng tụ đầy chân nguyên, huyễn hóa ra một thanh trường kiếm, chỉ thẳng về phía kết giới.

Khách Ly thì lúc này đã dừng niệm chú, miệng cắn chặt, hai tay hai chân chuẩn bị tư thế như sắp gồng lên.

"Aaaaaa...."

Hắn gầm lên một tiếng, một nguồn lực lượng phản chấn, phá tan sức mạnh kết giới. Lạ lùng thay, thứ lực lượng này có tương tự như những đòn tấn công gây sát thương lên người Khách Ly.

Sét, lửa, gió, tử khí. Bốn cái hợp lại tạo ra lực lượng vô cùng mạnh. Trường Không giật mình: tên này còn có khả năng hấp thụ thương tổn và biến nó thành sức mạnh để sử dụng. Cũng quá vô lí đi!

Thật sự thì hơn 5000 năm trước con người còn không tin quỷ thần, cho là vô lí. Nhưng giờ ai mà không tin, thậm chí báng bổ chắn chắn sẽ bị đánh cho què giò.

"Muốn đánh bại hắn, chỉ có một cách..."

Trường Không nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn phải đánh tới lúc hắn tự bạo phát, sức chứa thương tổn phải ở mức max.

Trường Không lại lấy ra sáu lá bùa, huyễn hóa thêm ra một cây bút bi. Hắn cầm bút, đánh trên tờ bùa rất nhiều nét. Tờ bùa bị vẽ tới nỗi trên đó hoàn toàn bị phủ đen.

Hắn tung lá bùa lên, dùng tay truyền chân nguyên giao không tới là bùa.

Những nét chữ lần lượt sáng lên rồi lại tắt theo thứ tự nét viết trước, nét viết sau. Gần 100 nét chữ đã sáng lên rồi tắt đi, bay ra khỏi lá bùa. Chúng dần kết hợp lại với nhau, tạo ra các loại linh văn khác nhau.

Không để thêm một khắc nào lãng phí nữa, hắn lập tức điều khiển những linh văn kia vào sáu lá bùa. Cả sáu là đều biến chuyển màu sắc khác nhau: Đỏ, tím, lục, vàng, xám, đen, trắng.

Sáu lá bùa lần lượt di chuyển theo hướng ngón tay Trường Không chỉ. Chúng lại tạo ra môt kết giới nữa, nhưng cái này lại mạnh gấp đôi kết giới cũ.

Sau đó, lấy ra bốn viên linh thạch thượng phẩm, tiếp tục khắc tứ văn lên.

- Mau lên cho ta!

Những âm binh khác lại nổi lên, tham gia cuộc chiến.

Khách Ly vốn luôn tìm cơ hội ngăn Trường Không tạo kết giới, nhưng bị tàn dư âm binh chặn nước, đành bất lực nhìn Trường Không tạo xong kết giới. Gã lại bị nhốt thêm lần nữa.

"Ầm! Ầm!... Bùm! Bùm!...."

Những âm thang giao chiến vang lên liên lục. Những ánh sáng lóe lên rồi lại tắt. Từ xa nhìn lại, trông như những bóng đèn nhấp nháy.

Không thể chờ đợi thêm được nữa, Trường Không thực sự xuất thủ.

Dồn lấy ba thành chân nguyên lên tay, Trường Không xuất chiêu tên là Đại Thủ Ấn. Hắn dùng chiêu này đâm thẳng từ bên ngoài kết giới tiến lại vào trong.

Vừa va chạm, kết giới vỡ toang. Nhưng Trường Không vẫn chưa dừng chiêu, tiếp tục tiếp lên đâm thẳng vào người Khách Ly.

Đáng tiếc, trượt rồi!

Thế mà hắn lại không hề nao núng, lập tức thu chiêu vừa đủ, đấm thẳng vòng lại trước ngực phải gã.

Khách Ly bị trúng một chưởng, sức cũng đã vét sạch, phun ra một búng máu, như mất đi điểm tựa liền lao xuống. May mắn Trường Không đã đỡ lấy hắn.

Khách Ly thực ra từ lúc bị Tráng Tâm trông coi đã bị cải tạo, phong ấn ngũ giác. Sau đó lại bị gieo rắc vào hai con cổ trùng điều khiển, khiến hắn như tên điên.

Mà giờ, tên nhập vào Tráng Tâm đã chết, cổ trùng vẫn chưa được giải.

Vốn là đã định tách tên nhập vào cơ thể Tráng Tâm để tìm cách phá cổ, nhưng ai ngờ gã đã hợp hồn với Tráng Tâm, xong lại còn thiết lập chế độ tự hủy.

Bây giờ, tên này dường như cũng đã hết cách, chỉ còn một cách thô bạo nhất. Đó là trực tiếp rút cổ ra từ cơ thể.

Trường Không liền bay đi tìm một nơi trống không, đặt gã xuống nền đất, lẩm bẩm:

- Ngươi nên cảm thấy biết ơn vì từng là bạn với Tráng Tâm đi!

Hắn lấy từ nạp giới ra một viên linh thạch, một cọng cỏ.

Đầu tiên Trường Không duỗi thẳng cơ thể Khách Ly ra. Hắn huyễn hóa ra một mảnh khí ngưng sắc nhọn, bé bằng ngón tay. Sau đó rạch một vị trí gần với cổ thứ nhất nhất, dưới rốn. Cho cọng cỏ vào, truyền thêm một chút chân nguyên vào đó.

Bóp nát linh thạch, truyền vào cọng cỏ. Đặt ở đó một lúc.

Đến con trùng thứ hai, hắn không làm như thế mà cực mau lẹ.

Đầu tiên đặt tay lên mi tâm Khách Ly, truyền chân nguyên vào, phong ấn cực đại ngũ giác của gã. Tiếp ấy huyễn hóa ra một cái khí ngưng nữa rạch ngang ngực có trái tim của gã.

Nhân lúc máu chưa trào ra, lập tức tạo kết giới tử linh cực đại, ghim thẳng xung quanh trái tim.

Sau đó tạo ra một viên khí nhưng dạng cầu, truyền vào chỗ trận pháp.

Phát nổ

"Bùm..."

Tiếng nổ vang lên, tưởng chừng như phá nát trái tim. Mà ngược lại trái tim vẫn lành lặn. Thay vào đó và một con côn trùng cháy đen thui, dường như phát ra một mùi khét.

Đã xong con cổ nguy hiểm nhất!

Trường Không tạm nghỉ một lúc điều tức.

Quá trình làm kể như vậy thì rất đơn giản, nhưng lại cực phức tạp. Lúc đặt kết giới tử linh, do là kết giới gây chết nên phải thật cẩn thận sao cho vào đúng chỗ con trùng đang trú ngụ, nếu lệch thì tên cần phá cổ tự nhiên sẽ chết.

Còn luồng bạo khí giết cổ kia thì phải thật chuẩn, thật nhanh, thật mạnh để chỉ có thể giết cổ trùng sau duy nhất một kích trí mạng mà không ảnh hưởng tới những cơ quan nội tạng khác.

Tiệt trừ con cổ nguy hiểm nhất rồi, hắn lại tự dưng thấy rảnh rỗi.

Điều tức khôi phục hoàn toàn chân nguyên rồi, hắn trị nốt phần vừa phá cổ kia cho lành lại. Sau đó lập tức bay lên, tìm Mặc Nhĩ.

Không biết Trường Không đẩy hắn đi bao xa mà sau hơn một tiếng tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra.

Tên Mặc Nhĩ này lại bị đánh tới nơi này với một hình thái rất xấu hổ: đầu chạm đất, mông chổng lên trời.

Thấy gã còn đang bất tỉnh, Trường Không giờ mới ý thức được đòn luc trước mình đánh mạnh thế nào.

Hắn bèn chỉnh lại tư thế cho lão, xốc lên vai bay về phía Khách Ly.

Tới nơi, hắn vất lão xuống. Lão già dần dần tỉnh lại, thấy Trường Không thì giật mình. Những kí ức trước lúc bất tỉnh lại hiện về. Lão tỏ ra một bộ dáng kinh sợ, lại thấy con mình nằm trên đất với vô số vết thương, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi ... giết nó rồi!

- Giết thì sao mà không giết thì sao?

-...- lão á khẩu, mặt cúi xuống. Tay đưa lên sờ mũi Khách Ly. Còn sông! Khuôn mặt lão hiện lên vẻ vui mừng.

Trường Không đang lúc lão vui mà cắt đứt dòng suy nghĩ của lão:

- Thôi mấy cái cảm xúc này đi! Ngươi nghe đây. Giúp ta chăm sóc Tử Phiêu. Nếu nàng bị làm sao, mất một sợi tóc hay ... chết thì lão cứ đợi bị diệt gia đi.

Lão nghe mà dường như không chút sợ, hỏi ngược lại:

- Ngươi... à không ngài định đi đâu?

- Không phải chuyện ngươi có thể quản, làm theo lời ta dặn là được.

Lão hối hả rút ra từ trong túi ra một ngọc bài.

Miếng ngọc bài to bằng bàn tay, mặt trước có chữ Mặc, mặt sau là hình rồng.

- Gửi ngài vật này coi như cảm ơn! Nó có hiệu lực cả Cổ giới, không nơi nào là không nể mặt chúng ta.

Trường Không nhận lấy, gật đầu. Sau đó hắn làm nốt công việc dang dở.

Rút ra cọng cỏ, với một đầu toàn máu tươi, bên trên là một con côm trùng. Trường Không liền thiêu trụi nó.

Sau đó quay lại nhìn Mặc Nhĩ một cái rồi gật đầu bay đi, không quên dặn:

- Bảo con trai ngươi ăn nhiều cá!

______Hết chương 19____

Hẹn gặp ch.20

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.