Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình thứ 2

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Trường Không sau khi cáo biệt Mặc Nhĩ, ngự kiếm bay thẳng về hướng đông.

Được hai tiếng, hắn đáp xuống một cánh rừng nhỏ ở đó điều tức khôi phục lại toàn bộ thực lực.

Tuy hắn đánh không thể gọi là khó khăn, trái lại dễ dàng mới đúng. Vốn hai chưởng lập tức đánh chết Khách Ly, nhưng không muốn tổn thương gã nên tốn nhiều thời gian.

Bây giờ quần áo hắn hơi chút rách rưới, da thịt đôi chỗ bong tróc ra, máu chảy. Điều tức bát mạch giúp hắn khôi phục vết thương, tích tụ linh khí. Sau hơn một tiếng cuối cùng hắn cũng khôi phục lại thể trạng ban đầu.

Hắn quay sang, ngạc nhiên.

___Trong thời gian ấy, tại một nơi khác của cánh rừng.

Một vị sư trẻ tuổi, da thịt trắng trẻo, có chút đẹp trai đang đứng trước một con sói.

Y cầm trong tay tràng hạt bồ đề, miệng niệm "a di đà phật", trông rất ung dung, mặt không chút lo lắng sợ hãi.

Đằng trước y là Bách Dị Lang. Con thú ta gấp ba lần người trưởng thành, mắt sắc bén. Miệng nó chảy nước dãi liên tục, hơi phát ra tiếng gầm gừ. Hai chân nó vào thế, tưởng như là có thể xuất thủ vồ lấy y bất cứ lúc nào.

Y lại ngâm lên câu phật hiệu rồi nói:

- Mau mau tránh đường không ngươi sẽ bị thương!

Bách Dị Lang không nghe hiểu, tưởng tên sư kia đang khiêu khích mình, gầm lên một tiếng.

Nó hạ thấp chân xuống, tạo đà vừa đủ rồi bật nhảy về phía vị hòa thượng kia. Hào thượng không hề nao núng, mắt vẫn nhắm lại, vẫn với một cái biểu hiện thật thần thái.

Con sói vừa lao lại, y bật ngảy lên qua đầu nó, đáp lại giữa đỉnh đầu. Y lại ngâm phật hiệu, nói:

- Đã bảo rồi mà không nghe! Ta không muốn sát sinh, ngay lúc này sẽ giúp ngươi ngủ một giấc. A di đà phật!

Y bật nhảy lần nữa, lên cao khoảng hai mét. Chân nguyên dồn tụ một phần nhẹ vào đầu ngón chân y, lập tức phi thật mạnh xuống.

Bách Dị Lang tưởng chừng như đã chết rồi thì lại ngã xuống, nằm bệt xuống đất. Nó đã bất tỉnh.

- Thiện tai! Thiện tai!

Y lại tiếp tục đi thẳng về hướng Trường Không đang nghỉ ngơi dưỡng sức.

Y đi rất chậm rãi, ung dung. Trên đường gặp bao nhiêu yêu thú nhăm nhe giết mình thì không giết, chỉ đánh bất tỉnh, sau đó lại "Thiện tai! Thiện tai!"

Y không giết, vì y là kẻ theo Phật. Sát sinh, y không dám, tội nghiệt quá nặng. Nếu hiện tại đi sát sinh, bao nhiêu năm tu hành vất ống cống.

Y đi lần này, mục đích cũng nhiều, nhưng chân chính thì lại là củng cố đạo tâm cho kiên cường, sớm ngày chính quả.

Đi mãi, đi mãi, qua bao nhiêu thời gian, qua bao nhiêu lần đánh ngất yêu thú, y cũng đến chõi Trường Không.

Thấy hắn bị thương, y lấy ra một viên đan màu vàng. Y mở miệng Trường Không rồi đặt nó vào.

Xong lại tới chỗ khác điều tức một chút, quên cả thời gian.

Lúc này thì Trường Không tỉnh lại, thấy có một vị hòa thượng ngồi đây, hơi giật mình. Hắn bèn chủ động tiến lại, thấy vẫn đang điều tức không biết trời đất là gì.

Hắn dự đoán tầm lúc lâu nữa y mới tỉnh, bèn đi săn thú.

Bên trong cánh rừng này có rất nhiều yêu thú, nhưng rất biết ẩn nấp. Ban ngày thì có mấy loài mạnh và táo tợn như Bách Dị Lang thì lao ra ngoài kiếm ăn. Mà giờ là đang giữa trưa, nắng gay gắt. Thời điểm này có rất ít yêu thú kiếm ăn, nên việc săn thức ăn không khả quan lắm.

"Sột soạt..."

Một tiếng động kêu lên. Ngay sau đó, tai Trường Không dựng đứng.

Tiếng kêu là từ đàng sau!

Đã xác định được hướng phát ra âm thanh, việc còn lại cũng rất dễ dàng.

Chân khí từ cơ thể truyền vào hai chân. Bật nhảy một cái, hắn đã phóng xa hàng trăm mét.

Lúc bay gần tới, hắn mới nhìn rõ đó là một cọ lợn rừng. Không nhanh không chậm, hắn tạo một mảnh khí ngưng, đâm một nhát trí mạng vào động mạch con lợn.

Thấy đủ ăn, hắn vất nó lên lưng rồi ung dung phi về. Giữa đường hắn cũng không quên nhặt mấy loại rau củ quả khác nhau về nấu.

Về tới kia, tên hòa thượng vẫn chưa tỉnh lại. Trường Không mặc kệ, dùng đất nặn một cái nồi nấu. Rồi dung tam muội chân hỏa nung cho nó cứng chắc lại. Sau đó chế biến món ăn.

Hắn tạo ra một cái bếp nướng đơn giản cùng một nồi canh rau.

Thức ăn chín rồi, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra. Tên hòa thượng đang ngủ cũng bị mùi thơm gọi dậy, mồm chảy đầy rãi.

Trường Không thấy vậy, chảo hỏi:

- Dậy rồi sao hòa thượng? Lại đây ăn chung với ta!

Hòa thượng trẻ tuổi nghe vậy, bụng cũng cồn cào liền lại ăn ké. Y thấy chỗ thịt xiên nướng, giật mình hỏi:

- Đây là thịt hả?

- Hả! Ờ. Thịt lợn rừng. Ăn đi, khá ngon!

- A di đà phật! Người xuất gia không sát sinh. Thí chủ ăn đi, bần tăng chỉ xin mấy món canh rau kia thôi.

- Chịu mấy người xuất gia các người.

Trường Không bèn lấy hai cái đũa tre vừa làm đưa cho y. Sau đó một mình hắn chén hết chỗ thịt xiên.

Ăn xong, lúc này đã no căng bụng, Trường Không mới đến chính sự:

- Hòa thượng, ngươi là ai? Sao lại tới nơi này?

- A di đà phật! Bần tăng đạo hiệu Liên Chính, tên là Đặng Công Danh. Sư tại chùa Viên Thiền. Bần tăng đang trong chuyến lịch luyện thì gặp thí chủ bị thương, đưa cho một viên đan dưỡng thương. Còn thí chủ?

Trường Không giờ mới hiểu tại sao mình lại hồi phục nhanh hơn chút so với dự tính. Hắn cũng trả lời:

- Ngươi thôi gọi bần tăng thí chủ đi! Hơn 5000 năm mà mấy từ của các người vẫn lạc hậu như vậy. Ta là Lưu Trường Không, đang đi tìm sư phụ.

Hòa thượng trẻ tuổi lại chắp tay hành lễ:

- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Gặp nhau là có duyên. Thí... ngươi định đi đâu?

- Tới một châu khác!

Công Danh băn khoăn:

- Châu khác? Không lẽ ngươi định tới Dương Hỏa Bì Châu?

Trường Không gât đầu. Nhưng Công Danh ngăn cản:

- Nể tình ngươi mời ta bữa cơm khi nãu khuyên ngươi không đến nơi đó. Đó là nơi mà mọi thứ có thể xảy ra, không chịu quản thúc của bất cứ tổ chức nào!...

- Được rồi! - Công Danh định nói nữa nhưng Trường Không ngăn cản - ta không đến thì ngươi sẽ đến. Ngươi định tới nơi đoa ngộ đạo phải không?

Công Danh giật mình:

- Sao sao ngươi biết?

- Ngươi nói ngươi đi lịch luyện. Mà hòa thượng thì không bao giờ đi giết thú thăng cấp vì quá coi trọng sát sinh. Nên chỉ có một câu trả lời: ngươi đi luyện đạo tâm. Thường chỉ có những hòa thượng cần ngộ đạo mới tự giam mình nơi hung hiểm, nhìn mà lựa chọn đường đi.

Công Danh chắp tay:

- Bái phục! Bái phục! Trường Không huynh đệ còn rất trẻ mà lại có thể suy nghĩ chặt chẽ như vậy.

- Chưa hết!

- Còn gì nữa sao?

Trường Không chậm rãi nói:

- Khi ngươi đang điểu tức, ta lúc ấy đã tỉnh lại và quan sát ngươi. Cà sa xộc xệch, đôi chỗ bị xé ra. Tay thì xước nhiều chỗ. Chắc chăn ngươi đã đánh nhau với yêu thú. Thế nhưng tại sao ngươi lại không dính dù chỉ một vết máu trên người? Vì ngươi chỉ đánh bất tỉnh nó mà không giết nó.

Công Danh nghe vậy, độ sùng bái và mức độ tin tưởng đã đạt cấp max với Trường Không. Y nói:

- Nếu vậy, ta sẽ là bạn đồng hành sao?

Trường Không cười đáp:

- Ngươi thích thì tùy ngươi.

Tự dưng hai người phá lên cười. Sau đó Trường Không lấy ra một lá linh phù, vẽ ra chữ "Phương". Tấm phù sáng lên rồi di chuyển.

Hai người dùng cước bộ mà đi theo tấm phù, không cách xa quá mười mét.

Trên đường di chuyển đương nhiên gặp rất nhiều yêu thú cản đường. Trường Không thì theo chủ nghĩa tương chiến, gặp con nào con ấy chết ngay lập tức. Còn Công Danh thì lại chủ nghĩa hào bình. Con yêu thú nào may mắn chọn hắn thì bị một quyền bất tỉnh, giữ được một cái mạng.

Thấy Trường Không giết nhiều yêu thú như vậy, Công Danh nói:

- Sát sinh quá nhiều cẩn thận nhập ma!

Trường Không cười lên nhưng không nói gì, vẫn tiến về phía trước.

________Hết Chương 20_____

Hẹn gặp ch.21

*Thông báo*

Sau ch này tác sẽ tạm dừng viết. Tác sẽ chuyển qua viết một bộ khác, còn bộ này thì hẹn các bạn 20 ngàu sau trở lại.

Tạm biệt!

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.