Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 1087 chữ

Nguyên gia là đại gia tộc bậc nhất ở Phượng Thành, là thế gia võ thuật, không ai không nể mặt, không ai không muốn làm quen, dù chỉ là bàng chi của Nguyên gia cũng có mặt mũi rất lớn. Nguyên Thanh là tam công tử Nguyên gia, cũng là đề tài bàn tán nhiều nhất của các cuộc tụ họp của giới thượng lưu, bởi vì hắn không theo gia tộc học về võ thuật mà là đi theo nghề đầu bếp.

Nghe vào có vẻ như buồn cười, nhưng Nguyên Thanh từ năm 18 tuổi đã tự quyết định cuộc đời của mình, dù bị phản đối như thế nào đi chăng nữa hắn vẫn quyết tâm giữ vững lập trường của mình. Ai cũng nghĩ là hắn sẽ không làm nên trò trống gì, sẽ trở về cầu xin gia tộc, nhưng không, chỉ trong vòng 4 năm hắn đã xây dựng được một phen sự nghiệp, hắn mở được một chuỗi nhà hàng khắp Phượng Thành và các thành phố lớn khác, tính đến nay đã 7 năm, chuỗi nhà hàng của hắn đã có mặt hầu hết khắp cả nước, gia đình hắn cũng đã chấp nhận hắn, không còn căng thảng như ban đầu nữa.

Hôm nay, là ngày đại thọ 70 tuổi của ông nội Nguyên Thanh, hắn chọn được một thanh kiếm cổ mà hắn đoạt được từ một hội đấu giá làm quà, hắn chắc chắn ông nội hắn sẽ thích. Năm xưa, lúc gia đình hắn phản đối hắn theo nghề đầu bếp nhưng ông nội từ nhỏ đã thương hắn nhất cũng là người thỏa hiệp đầu tiên.

Nguyên Thanh vừa nhớ lại hồi ức vừa tập trung lái xe, bỗng nhiên một chiếc xe tải lao ra từ phía đối diện, Nguyên Thanh vội vàng đánh tay lái sang bên cạnh, nhưng bên cạnh là rào chắn cùng vách núi. Ký ức cuối cùng mà Nguyên Thanh thấy chính là thanh kiếm cổ do va chạm mà rơi ra rạch một đường lên cánh tay hắn.

Chính là, Nguyên Thanh cũng không biết khi hắn mất đi ý thức, thanh kiếm từ một màu cũ kỹ bỗng nhiên sáng rực lên, hoa văn hình đám mây trở nên nhuộm một mày máu đỏ chảy ra từ cánh tay hắn, vừa huyền bí, vừa ma mị.

--------------------------------

Trong một căn phòng cũ kỹ dưới chân núi, có một đứa trẻ nhìn như khoảng 10 tuổi, thân hình nó vừa đen nhẻm vừa gầy gò, đặc biệt là trên mặt nổi bật lên một vết bớt đỏ bên má trái kết hợp với khuôn mặt đen sạm làm người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy kì dị.

“Ưm…” Nguyên Thanh ôm đầu tỉnh lại, hắn cảm giác cả người mình đều đau nhức, nhất là phần đầu, như có ai cầm thứ gì đó gõ mạnh vào. Hắn nhớ là mình bị tai nạn xe, cả người lẫn xe đều lao mạnh vào rào chắn đường, bên dưới còn có vách núi, hắn cứ nghĩ là mình chết chắc rồi, không ngờ là vẫn còn sống, đúng là mạng lớn.

Đợi cơn đau thuyên giảm, Nguyên Thanh nhìn quanh một vòng, hắn cử ngỡ mình ở bệnh viện, nhưng không ngờ lại là một căn nhà tranh đơn xơ, trong phòng ngoại trừ một cái giường hắn đang nằm, một cái bàn nhỏ cùng một cái tủ đã cũ không thể cũ hơn thì không còn gì nữa “Chậc, thực nghèo!” Nguyên Thanh cảm thán. Hắn thử chống thân thể đứng dậy, nhưng đến khi nhìn thấy cánh tay mình thì hắn cảm giác sự kiên định 25 năm này của mình sắp không giữ được nữa.

Nguyên Thanh hắn từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, dù sau này không nghe theo gia đình mà đi học đầu bếp thì hắn vẫn là một thiếu gia hàng thật giá thật, khác với anh chị hắn, dù hắn có tập luyện hay giam nắng thế nào thì làn da cũng không hè đen đi, còn rất trắng sáng, mềm mịn, nhưng nhìn cánh tay này, vừa đen và thô ráp, hẳn đã làm không ít việc nặng nhọc, người còn gầy gò, áo quần thì rách nát, Nguyên Thanh lấy tay cấu thật mạnh vào đùi mình “Ui da, đau a!” không phải mơ, vậy chỉ có thể… “Đm, hắn xuyên!!!”

Nguyên Thanh bật người dậy thật mạnh vì suy đoán của mình, lại không ngờ thân thể này quá yếu đuối, vì đứng dậy quá nhanh mà choáng váng, vì vậy hắn bất hạnh mà ngất đi.

Hắn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ hắn vừa là người chứng kiến cũng coi như là người trải qua hết thảy, hắn mơ thấy ‘mình’ từ nhỏ đi theo nhóm ăn mày lang thang xin ăn, thật vất vả mới có một gia đình hảo tâm nhận vào làm người hầu, nói là người hầu thực ra cũng chỉ chẻ củi nấu nước, phụ giúp cho người khác, vì tính tình trung hậu nên được cậu chủ ưu ái, giúp đỡ, không ngờ vì điều này mà làm những người khác ganh tị, lập kế hoạch hại ‘hắn’ bị đuổi khỏi nhà, vì vậy hắn lại vào kiếp ăn mày.

‘Hắn’ may mắn gặp được một người thu nhận, người đó nói rằng hắn làm đầu bếp ở môn phái lớn, đặc quyền của hắn được phép mang theo một người vào môn phái, nhưng phải là người nhà mới được, vì bậy ‘hắn’ liền nhận người đó làm nghĩa phụ, từ đó lại tiếp tục công việc gánh nước, chẻ củi, phụ công việc bếp núc.

Lần này ‘hắn’ có người che chở nên cuộc sống cũng đỡ khắc khổ hơn, nghĩa phụ lại có lòng bồi dường nên bắt đầu truyền tay nghề đầu bếp lại cho ‘hắn’. Vì chuyện xảy ra lần trước nên tính tình ‘hắn’ trở nên hướng nội, lại có vết bớt đỏ trên mặt nên ‘hắn’ ngoại trừ lúc ở với nghĩa phụ thì những lúc còn lại đều ở căn nhà dưới chân núi…

-----------

Lúc Nguyên Thanh tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối hẳn, hắn nằm trên giường cảm khái, không ngờ chuyện xuyên không này lại rơi trúng người hắn, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn được sống lại lần nữa, hắn sẽ cố gắng sống thật tốt, sống luôn phần của nguyên chủ.

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.