Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Trình Hiên (3)

Tiểu thuyết gốc · 1081 chữ

“A Thanh, ngươi đang làm gì thế? Đây là Hỏa trùng kê đúng không? Mập thiệt đó!”

“A Thanh ngươi phải gánh nước, chẻ củi nữa sao?”

“A Thanh, A Thanh…”

Nguyên Thanh thật sự đau đầu, hôm qua tên kia nói sẽ đến thăm hắn, quả thật hôm nay hắn liền đến nhưng Nguyên Thanh tình nguyện hắn không đến còn hơn. Tên này là một bà tám chính hiệu, nói chuyện không ngừng nghỉ, hắn nghe mà thấy tai ù hết cả lên. Nhưng nhờ thế mà hắn cũng hỏi được những chuyện cần hỏi.

Tên này từ lúc tham gia thí luyện nhờ đơn linh căn hệ mộc hiếm thấy của mình được trưởng lão để ý thu làm đệ tử thân truyền của mình, mọi chuyện cũng không làm Nguyên Thanh ganh tị khi mà vị trưởng lão mặc dù không quản chuyện trong phái nhưng thực lực mạnh nên có uy vọng rất cao trong môn phái, phải nói là trường môn cũng phải nể mặt 3 phần, điều quan trọng nhất là vị trưởng lão đó sau mấy trăm năm cũng chỉ nhận duy nhất tên này làm đệ tử thân truyền mà thôi!!!

Nguyên Thanh ganh tị đến dỏ mắt, mệnh tên này thật tốt, cha mẹ huynh đệ yêu thương thì thôi đi còn được nhận một người như vậy làm sư phụ. Nói đến huynh đệ thì tên này có một huynh trưởng cũng có thiên phú cực tốt, là đơn linh căn biến dị hệ băng, cũng được một trưởng lão khác thu làm đệ tử thân truyền, một huynh thứ có đơn linh căn hệ hỏa thổ phụ trợ cho nhau, không kém hai người này là bao, nhưng vị huynh thứ này không gia nhập môn phái mà trong một cơ duyên được một người đi ngang nhận làm đồ đệ thân truyền, mang đến công hội luyện khí sư ở Nam Kha học tập. Dù sau này hai người này có đến học viện Nam Nguyệt ở Nam Kha thì cũng không lo bỡ ngỡ.

Một lần nữa Nguyên Thanh không khỏi cảm khái, gen nhà này thật tốt, cả ba đứa đêu đơn linh căn hiếm có, trong đó còn có một cái linh căn biến dị băng hệ, chậc chậc không biết cha mẹ hắn thế nào.

“Này, Trần Trình Hiên, vậy cha mẹ cậu thì sao, họ mạnh lắm hả?” Nguyên Thanh không nhịn được tò mò hỏi.

“Ừ, họ mạnh lắm, trong trí nhớ của tôi họ đánh nhau chưa thua ai bao giờ, mà nếu có thua thì còn có ông bà nội ta.” Nói tới ông bà nội, Trần Trình Hiên liền hưng phấn lên “Ta nói ngươi nghe, ông bà nội ta mạnh lắm đó, rất nhiều người nghe đến tên ông bà nội ta đều kinh nể, đến sư phụ ta cũng rất kinh trọng họ đấy.”

Nguyên Thanh lại tiếp tục ganh tị, người ta thì giả phả sáng chói, còn hắn thì cô độc… à còn có thêm lão cha hờ mặt thẹo chuyên đâm chọc, Nguyên Thanh thầm rơi mất giọt nước mặt cá sấu, trong đầu thì lên bảy bảy bốn chín kế hoạch ôm chân tam thiếu. “Này, dù gì bây giờ ta cũng không còn là người hầu phủ ngươi nữa rồi, chúng ta lại bằng tuổi nhau, ta gọi ngươi tiểu Hiên được không?”

Trần Trình Hiên nghe vậy rất vui, hắn cũng không muốn A Thanh làm người hầu gì đó, hắn rất thích A Thanh, muốn làm bạn với y “Được, được, vậy sau này chúng ta là bằng hữu”

“Ừ, vậy bằng hữu, có thể giúp ta chẻ củi được không?” Nếu đã là bằng hữu thì hắn cũng không khách sáo, hắn không muốn làm mấy công việc, hắn muốn vào bếp nấu ăn cơ, nhưng lão cha hờ của hắn bắt hắn phải làm xong những việc này mới đồng ý dạy hắn nấu ăn, nhưng cái đống này hắn làm cả tháng cũng chưa chắc gì đã xong.

“Được, vậy chẻ thế nào? Cầm rìu chẻ vậy hả?”

Nguyên Thanh nhìn hắn mà bó tay, tên này ngốc như vậy không bị lừa đi thì mạng cũng lớn đó “Chẳng phải ngươi có năng lực hệ mộc sao?” mặc dù nói mộc hệ có thể hồi sinh, làm phát triển, thao túng cây cối nhưng cũng có thể sử dụng theo cách khác, không ai quy định mộc hệ chỉ có thể sử dụng theo một kiểu.

Mộc hệ? Trần Trình Hiên suy tư trong chốc lát, hắn cảm giác hắn đã bắt được cái gì đó. Dù hắn luôn bị chê bai là ngốc, nhưng trong chuyện tu hành thiên tư của hắn không hề thua một ai, thậm chí vì hắn ít có những suy nghĩ, lo lắng sâu xa nên đôi khi hắn nhìn nhận vấn đề cũng nhanh hơn hai người anh của hắn, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn, bây giờ hắn đã là võ sư cấp 9, chỉ kém một bước nữa là Đại võ sư, hắn cảm thấy đây có lẽ là cơ hội của hắn.

Nguyên Thanh không hề biết hắn chỉ nói một câu đã giúp khai sáng tâm tu của Trần Trình Hiên, bây giờ hắn còn đang đi gánh nước, tranh thủ để hôm nay có thể vào được phòng bếp.

……………….

Khi Nguyên Thanh đổ đầy 5 lu nước bự, thì hắn cũng đã rã rời, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, cách giới nghiêm còn 1 canh giờ nữa, hắn vẫn còn thời gian đi tìm lão già, còn đống củi, Nguyên Thanh tỏ vẻ mình không để tâm lắm, có Võ giả hệ mộc ở đó dù không khống chế được thì cũng có thể lấy rìu để chẻ, nói chung hắn chính là tin tưởng bạn mình.

“Lão già, lão già, ta xong rồi” Nguyên Thanh chạy nhanh đến tìm Nguyên Lãng, hắn không muốn phí một giây nào, hắn cần hiểu biết về phương thức nấu ăn ở đây. Lần trước hắn đã thử dùng bộ làm bếp Nguyên Lãng đưa để làm một món ăn đơn giản, nhưng hắn không biết về cách chế biến thực phẩm cũng như gia vị nơi này nên mùi vì thật sự là… đó là có lẽ là lần nấu ăn thất bại nhất đời hắn, hắn không muốn nhắc lại chút nào.

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.