Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng cấp?

Tiểu thuyết gốc · 1139 chữ

“Tên nhóc nhà ngươi đã làm xong việc chưa?” Nguyên Lãng thấy hắn thì liếc mắt hỏi, nhưng cũng không bất ngờ gì lắm.

“Đã làm xong hết rồi” Nguyên Thanh mặt đỏ, tim không đập mạnh trả lời, không hề chột dạ khi đưa bạn mình làm hết một nửa công việc.

“Tên nhóc đó là bạn ngươi à” Nguyên Lãng bẹo má Nguyên Thanh, thằng nhóc này mặt cũng dày thật.

Đau a, khi không bẹo má hắn làm gì, còn chưa có mấy lạng thịt đâu “Đúng vậy, là thiếu gia lúc trước ta theo làm người hầu, bầy giờ gặp lại thì muốn làm bạn với ta” Nguyên Thanh cũng không lạ gì ông già nhà hắn biết, sáng nay cái bộ dáng chói mù mắt của tên Tam thiếu kia đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt ở Trung phong đâu, hắn đoán việc hắn quen biết đệ tử Võ phong, lại còn đệ tử thân truyền của trưởng lão đã lan truyền khắp Trung phong, lão già hắn không biết mới là lạ.

“Gia thế thằng nhóc đó không tầm thường, chỉ riêng tên sư phụ Vân Đồng lão nhân của hắn ta cũng đánh không lại nên ngươi cẩn thận đó, chơi được thì chơi, không chơi được thì sớm ngày chấm dứt, ngươi mà gây ra họa gì thì lão cha của ngươi cũng không cứu được ngươi đâu” Nguyên Lãng nhắc nhở nói.

“Biết rồi, ta tự có chừng mực, huống hồ ta cũng xem tên nhóc đó là bẵng hữu, cũng không tính lợi dụng hắn, cùng lắm thì lâu lâu hưởng xíu đặc quyền” Nguyên Thanh nhe răng cười nói, với lại hắn cũng không định làm gì tên nhóc kia, chưa nói đến tên nhóc kia nhìn ngây ngốc nhưng rất chân thành, hắn còn là công dân tốt của xã hội chủ nghĩa đó, ai lại đi lừa mấy tên nhóc chứ, hê hê.

“Mà Vân Đồng lão nhân đó thật sự lợi hại lắm sao, nghe giọng điệu của nghĩa phụ thì ngài quên ông ta à?” linh hồn Nguyên Thanh đã 25 tuổi rồi chứ không phải như nguyên chủ, chỉ là thằng nhóc 12 tuổi, hắn có thể nghe ra trong lời nói của lão cha hắn không hề có sự kính nể, cũng như sợ hãi đối với kẻ mạnh hơn mình, hắn cảm thấy được lão cha mình khi nói ra tên Vân Đồng lão nhân có một sự thân thiết và … hơi bất đắt dĩ.

“Không tính là quen biết, nhưng ông ta rất thích linh thực và linh tửu của ta, đó là một lão nhân kỳ lạ, lại rất bao che khuyết điểm cho người mình, bây giờ khó khăn lắm nên mới kiếm được một đệ tử thân truyền có linh căn trăm năm khó gặp, ông ta càng yêu thương hơn, nên ngươi phải cẩn thận đó” Nguyên Lãng lại không yên tâm dặn dò, hắn hiểu đứa con của hắn, rất biết chừng mực nhưng lại rất nghịch ngợm, hắn là lo con hắn dạy hư đồ đệ nhà người ta!

“Biết rồi, biết rồi, bữa nay sao nghĩa phụ lắm lời thế!! Hôm nay ta đã làm xong việc rồi, ngài mau giữ lời hứa dạy ta đi. À đúng rồi, ngài còn biết ủ rượu? Dạy ta luôn, ta rất thích uống rượu”

“Tên nhóc nhà ngươi, mới bao tuổi mà đòi uống rượu” Nguyên Lãng tức giận vặn hai lỗ tai Nguyên Thanh, hắn cũng có ngày tức chết với thằng con này.

“A đau đau đau, biết rồi, con có uống đâu, con chưa có uống mà!!” Nguyên Thanh thương xót lỗ tai mình, hắn sợ có ngày nó bị nhéo mạnh quá mà rụng luôn.

“Hừ, tiểu tử ngươi, đàng hoàng cho ta” cảnh cáo xong, Nguyên Lãng lại chỉ vào đống thảo dược trên bản nói “Nhìn kĩ, ta chỉ nói qua một lần thôi. Đây là Trùng thảo, là thảo dược cấp 1, trong những cuốn sách ta đưa ngươi cũng có nói về nó, thân thảo, mọng nước, lá xoăn như trùng không có giá trị luyện đan nhưng là một nguyên liệu nấu ăn rất tốt, nó có thể…”

Nguyên Thanh tập trung lắng nghe, nhập môn đã 2 tháng, hắn bây giờ mới thật sự tiếp xúc vói Linh đầu bếp chân chính, hắn phải học được, sau này hắn còn muốn mở nhà hàng nữa a, như vậy hắn không cân lo lắng không có nguyên thạch để tu luyện nữa rồi…

--------------------

“A Thanh, A Thanh, bên này, bên này?” Nguyên Thanh vừa xong việc trong bếp, vừa đi ra ngoài thì thấy Trần Trình Hiên liên tục vẫy tay về phía mình, hắn có hơi bất ngờ, tên ngốc này còn chưa về sao? “Sao ngươi vẫn chưa về? Bây giờ cũng đã trễ rồi a!”

Trần Trình Hiên nghe nói vậy thì có hơi ngại ngùng sờ đầu cười “Ta nghe ngươi nói, nên thử dùng năng lực hệ mộc của mình chẻ củi, ta muốn thử xem cách khống chế thực vật khác năng lực hệ mộc”

“Vậy ngươi làm được không?” Nguyên Thanh cạn lời, hắn đề nghị chẳng qua chỉ vì lười chẻ củi, muốn ‘nhờ’ y làm giúp mà thôi, không ngờ tên này lại tưởng thật, tội lỗi, tội lỗi quá ~[⊙ω⊙]

“Ta đã cố gắng thử rồi, không ngờ nó có tác dụng thật, ta đã thử liên hệ năng lực của mình vào gậy gỗ, sau đó làm năng lực của mình len lỏi vào từng khoảng trống nhỏ trong đó, khống chế muốn đem nó tách ra, nhưng năng lực của ta vẫn còn rất yếu, chỉ mới có thể tác động nhỏ, tạo ra một số vết nứt trên thân gỗ, chứ chưa tách nó ra được” Trần Trình Hiên hưng phấn nói. Hắn cảm giác mình đã giác ngộ được điều gì đó, vách ngăn Đại Võ Sư cũng có chút buông lỏng, quả nhiên kết bạn với A Thanh là không sai mà.

Nguyên Thanh có chút kinh ngạc, không ngờ chỉ một câu nói vui của mình mà đối phương còn tin là thật, không chỉ tin là thật mà còn làm theo, không chỉ làm theo mà còn làm được, hắn bắt đầu cảm thấy mình hơi siêu rồi đó o(≧∇≦)o. Nhưng mà nghe nhóc béo nói thì hắn cảm thấy mình hình như đã nắm được điểm mấu chốt rồi….

--------------

Tui: Ồ, hình như bí mật vết bớt vẫn chưa được hé lộ!! Anh công vẫn chưa thấy bóng dáng!! Σ( ° △ °|||)︴. Tui làm việc trễ nãi quá, sẽ xuất hiện sớm thôi, sớm thôi, mọi người tiếp tục ủng hộ nha ╮(╯3╰)╭

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.