Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Nha Hoàn Cũng Phải Có Phẩm Cấp A

Tiểu thuyết gốc · 1215 chữ

*Chương 7: Làm Nha Hoàn Cũng Phải Có Phẩm Cấp A *

Tố Linh Nhan nhìn thiếu nữ kia rời đi mà vẫn không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt, nàng mới đưa một câu hỏi đầy nghi hoặc cho Vũ Thiên.

- Thiếu gia... Chẳng nhẽ người mới vừa may mắn đoán trúng sao.

Trong trí nhớ của nàng thì Thiếu Gia cả ngày chỉ ngồi đọc sách hoặc là đến thư viện. Nàng cũng không tin một người chỉ ngồi đọc sách không không thể tu luyện lại có thần thông như vậy. Nhưng nàng cũng chẳng phải chờ đợi lâu, bởi vì ngay sau đó những gì diễn ra khiến nàng phải trợn mắt há mồm.

- Vũ thiếu gia ta năm nay mười lăm tuổi nhưng vẫn không thể nào cảm nhận được khí khi tu luyện...

- Ta mỗi khi tu luyện thường thấy đau đầu...

- Ta linh căn thuộc tính hỏa không biết sau này có thể học luyện đan không...

- Còn ta và đạo lữ thuộc tính xung khắc không biết khi song tu có hại gì không...

....

Liên tiếp là những câu hỏi dồn dập đến từ những người xung quanh, ai đến hắn cũng không cự tuyệt. Và tất nhiên Tố Linh Nhan cũng bận rộn miệng cười đến toe toét, nàng đang làm một công việc mà xưa nay nàng luôn ước ao, đó chính là thu tiền.

Chẳng mấy chốc cả quảng trường huyên náo loạn cả lên, ai cũng muốn tranh thủ trước thời gian khảo thí tìm chút điểm tốt cho mình.

Thấm thoát thời gian trôi qua đã hơn một canh giờ, cũng sắp đến giờ mà môn phái sát hạch thu nhận đệ tử, người đến xem đã ít cho nên Vũ Thiên cũng muốn trở về, có lẽ với số tiền này mình cũng đã đủ dùng một thời gian.

Vũ Gia Hoàng nhìn Vũ Thiên tỏa sáng, đứng giữa rừng người mà bình tâm trả lời những câu hỏi. Làm hắn trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, hơn nữa ban nãy nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kia dùng tư thế cúi thấp đầu mà lĩnh giáo Vũ Thiên khiến lòng hắn càng tăng thêm hận thù. Hắn muốn làm một cái gì đó để đả kích Vũ Thiên vơi đi thù hận trong lòng.

- Vũ Thiên ngươi có hiểu biết nữa thì sao chứ, cũng chỉ là một tên phế vật không hơn không kém. Cả cuộc đời này ngươi đã phải định sống một cuộc sống của phàm phu tục tử, à mà ta nghe nói ngươi còn không thể sống qua được năm 16 tuổi, thì có lẽ cuộc sống phàm nhân với ngươi cũng là một ước nguyện xa vời.

Hahaha...

Tố Linh Nhan đang hưởng thụ cảm giác hạnh phúc lâng lâng trong lòng, nàng đang vô cùng sùng bái vị thiếu gia của mình, thì nghe thấy giọng nói của tên đáng ghét kia, hơn nữa hắn còn nói thiếu gia của nàng đoản mệnh chết yểu. Đó chính là điều mà nàng không thể tha thứ, mà bạn biết đấy khi phụ nữ đã tức giận thì họ không cần biết đến ngày mai, dù có là nữ vương hay nữ thần thì họ cũng chỉ là phụ nữ mà thôi.

- Một tên công tử bột như ngươi cả ngày chỉ biết hoa hoa màu màu thì có tư cách gì mà chỉ trích thiếu gia nhà ta. Ngươi có giỏi thì cũng trả lời như vậy đi, biết chút tu luyện thì ngon lắm hả. Cuộc sống phàm nhân không phải là sống sao, con người ăn nhau là ở cái đầu ngươi có hiểu không.

Nàng vừa nói vừa đi lên phía trước chắn trước người Vũ Thiên, trên tay còn định bỏ cái túi to tướng mà nàng dùng để đựng bạc xuống, để tiến lên sống chết với tên kia. Trong suy nghĩ của nàng dù mình chết cũng không thể để Thiếu Gia bị nhục được, nếu không thì làm sao có phẩm chất mà làm nha hoàn được chứ.

Vũ Thiên hắn cũng thật không ngờ Tố Linh Nhan lại biết chửi như vậy, thật đúng là khiến hắn phải lau mắt mà nhìn, hơn nữa một nha hoàn thân cô thế cô lại vì một thiếu gia là phế vật như mình mà giám đắc tội với một thiếu gia tiền đồ sáng lạn khác. Có thể nghĩ nếu tương lai mình vẫn là phế vật thì có thể hiểu Nàng sẽ sống khổ cực ra sao. Vũ Thiên bất chợt thấy trong lòng mình ấm áp hơn, như có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đơn côi hai kiếp người của hắn.

Đừng nhìn tiểu nha đầu này ngày thường ngoan hiền với Vũ Thiên và Mẫu Thân hắn mà lầm, nàng từ nhỏ đã phải sống một cuộc sống ăn mày, phải tranh giành từng miếng ăn sự sống với những đứa trẻ khác, thì làm sao có thể là người chịu thiệt được chứ.

Bất quá Vũ Thiên hắn cũng không phải là kẻ đứng sau lưng để được phụ nữ bảo vệ, hắn nhẹ nhàng dùng tay kéo Tố Linh nhan về phía sau mình. khẽ gật đầu và dùng ánh mắt nhu hòa như có thể hòa tan mọi băng tuyết nhìn nàng một cách trìu mến.

Hắn thản nhiên đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Vũ Gia Hoàng, không một chút nhân nhượng và lùi bước. Nhưng Vũ Gia Hoàng lúc này nhìn thấy ánh mắt của Vũ Thiên như vậy thì trong tâm trí bỗng sinh ra khiếp sợ. Hắn có cảm giác như mình chìm vào trong đêm tối, ở đó hắn chỉ là con chuột nhỏ bé, còn đang chờ đợi hắn phía trước là một con rắn độc âm hiểm.

Vũ Thiên nhìn Vũ Gia Hoàng một lát, sau đó Hắn khẽ mỉm cười rồi tiện tay cầm cây bút viết lên tấm biển.

“Thuở mới sinh ngươi cũng chỉ là phàm nhân... Đừng có bỏ gốc lấy ngọn như thế”

Sau đó Hắn khẽ xoay người Tố Linh nhan đẩy xe, đi ngược lại với dòng người, để lại đằng sau hắn là một khuôn mặt đã xạm đen vì tức tối.

Bên trong một căn phòng xa hoa khác của Hạc Túy Lâu, bên cửa sổ đứng hai người phụ nữ một người vận toàn thân cung trang bạch y, người còn lại thì đối lập hoàn toàn, một đen một trắng tạo nên một sự trùng kích tương phản nhưng lại hòa hợp đến kỳ diệu. Cả hai nàng đều mang mạng che mặt, nhưng chỉ nhìn vóc người thôi thì cũng đủ để cho vô số nam nhân trong thiên hạ này, nguyện vì các nàng mà chết. Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì người vận Bạch Y kia chính là cô gái ban nãy đã gặp Vũ Thiên dưới quảng trường.

- Không hổ là người Diệp sư muội để ý, tâm cảnh thật không dễ dàng. Nếu hắn có thể tu luyện thì không biết sau này sẽ đạt đến cảnh giới gì.

- Đáng tiếc... nhân vô thập toàn a.

Bạn đang đọc Thất Tinh Đại Thế Giới sáng tác bởi Vũ.Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vũ.Thiên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 430

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.