Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Luyện

Tiểu thuyết gốc · 1157 chữ

Chương 9: Tu Luyện

Cả Vũ Gia Thành hôm nay vô cùng náo nhiệt, bởi vì đại điển môn phái tuyển chọn để tử 5 năm một lần đến hẹn lại lên. Các đệ tử con cháu thế gia của tứ đại gia tộc đều nườm nượp đi tới ứng thí, với ước vọng mong muốn tìm kiếm được tiên duyên cho riêng mình. Con đường trường sinh người cầu kẻ khát, không vào tiên đạo mãi mãi chỉ có thể sống kiếm phàm nhân, lay lắt trăm năm như ngọn đèn trước gió, mờ nhạt mà chết đi. Đây chính là định luật muôn thủa của trường sinh đạo, mà dòng người nơi đây đang vội vã xô bồ hướng tới.

Nhưng ở đâu cũng vậy, nhiều người thì lắm tranh đấu, ít người thì tĩnh lặng đi. Ba người trong căn nhà nhỏ vẫn đầy ắp những tiếng cười, bình thường mà tĩnh lặng, yên bình mà an vui, hạnh phúc đối với họ đơn giản chỉ là được nhìn thấy nhau. Thiếu niên duy nhất trong căn nhà lúc này, cũng cười nhiều hơn, ăn nhiều hơn và nhìn ngắm hai người nhiều hơn.

Sau khi ăn cơm xong, Vũ Thiên vội vã bảo Tố Linh Nhan chuẩn bị cho mình một bồn nước tắm, tiếp đó theo sự chỉ đạo của hắn bắt đầu bỏ dược liệu vào điều chế. Còn một số như sinh mệnh quả, bồi khí hoa... Thì Vũ Thiên bảo nàng sắc thành thuốc cho hắn, cứ thế sau khi chuẩn bị xong và chờ dược liệu ngấm vào nước, cũng phải mất hơn một buổi chiều, trời đã chuyển tối. Vũ Thiên chỉ còn cách bảo hai người ăn cơm trước, còn mình thì vội vã thay đồ rồi dùng tay cố gắng đưa mình ngâm vào bồn nước.

Bên trong căn phòng, thiếu niên xích lõa thân hình, ngồi trong mộc bồn toàn thân thả lỏng, hai mắt đóng chặt, hô hấp vững vàng.

Bên trong mộc bồn, thủy dịch màu xanh biếc thoáng gợn sóng, phản xạ ra vài điểm dị mang, có điểm thần kỳ.

Ngực thiếu niên nhẹ nhàng hô hấp, rất có tiết tấu cảm giác, theo thời gian duy trì, thủy dịch dần tản ra một dòng khí, dòng khí mang theo màu xanh, chậm rãi bay lên, cuối cùng theo hô hấp của thiếu niên mà tiến vào cơ thể.

Luồng khí lưu nhập thể, khuôn mặt non nớt của thiếu niên, tựa hồ tản mát ra một ánh sáng như ôn ngọc.

Không biết qua bao lâu Vũ Thiên cuối cùng cũng phát hiện ra biến hóa của cái hạt thần bí trong đan điền của mình. Cái hạt này như một con sông không đáy, càng ngày tốc độ hút linh dịch của nó càng nhanh, tỏ ra sinh cơ vô hạn.

Vũ Thiên có thể cảm nhận được đà tăng trưởng của nó, hắn có cảm giác rất nhanh thôi cái hạt này sẽ đâm chồi nảy lộc.

Hơn một canh giờ qua đi, Vũ Thiên thấy dược hiệu trong bồn đã nhạt đi, nên liền ra hiệu cho Tố Linh Nhan đổ thêm dược liệu vào, còn hắn thì cầm một chén thuốc đưa lên miệng một hơi uống cạn. Cứ như thế sau khoảng 3 lần thì Vũ Thiên cũng thấy cái hạt này có động tĩnh, hắn phát hiện trên thân hạt đã có nhiều thêm những vết nứt, đây là dấu hiệu cho thấy cái hạt sắp sửa nãy mầm.

Trong nội tâm hắn không kìm được bắt đầu mừng như điên, hắn vội vã uống thêm hai chén thuốc sinh mệnh quả.

Ở dưới tác dụng thúc giục sinh trưởng của Vũ Thiên, hạt giống kia biến hóa từng chút một với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đầu tiên là một điểm nhỏ chắc nịch, tràn đầy sinh cơ, theo tiến thêm một bước bành trướng, cuối cùng phá vỡ lớp ngoài, lộ ra một đầu nhú hạt mầm màu trắng sữa.

Ngay khi hạt mầm được nhú ra Vũ Thiên bỗng thấy toàn bộ thiên địa này như điên cuồng chao đảo, linh khí ở khắp mọi nơi, từ bốn phương tám hướng bắt đầu ùa về, toàn thân Vũ Thiên như bành trướng lên, đầu óc của hắn cũng bắt đầu trở nên mơ màng đi.

Trong cơn mơ, hắn như nhìn thấy thiên địa này là một thuở sơ khai, ở nơi đó có một cây cao vô cùng to lớn, sừng sững đứng giữa đất trời, bao trùm vô ngàn vạn dặm, phía dưới là một mảnh đại địa, nhưng ngoài cái cây kia còn lại chỉ là một mãnh hoang vu bạc trắng, trải dài bất tận, không cỏ, không hoa, không chim, không thú... Tất cả như chỉ mới bắt đầu.

Đến đây ý thức của hắn bắt đầu dần mất đi...

Vũ Gia thành lúc này đang là nửa đêm, người phàm thì say giấc kẻ tu luyện thì tĩnh tu, Nhưng dù là ai thì họ cũng phát hiện ra không khí dị thường trong phòng, tất cả như xao động như đang đổ về một hướng. Họ cũng không hề biết rằng đây chính là thiên địa nguyên khí của đất trời.

- Chuyện gì vậy, hãy mau tập hợp gia chủ và tất cả các trưởng lão lại đây.

- Tham kiến Lão Tổ...

- Lão Tổ, lẽ nào yêu thú lại sẳp tấn công sao.

- Ta cũng không biết nhưng có lẽ hắn là không phải, ta cảm nhận được đây là dị tượng mà chỉ người có tu vi cao thâm khi tu luyện mới hình thành, thật không biết tu vi cỡ nào mới làm được như vậy. Chúng ta hãy lặng yên mà xem kỳ biến, không nên kinh động cao nhân.

Sự việc đều diễn ra như vậy ở tam đại gia tộc còn lại, thậm chí là người của môn phái Thiên Kiếm Tông cũng thế.

Lúc này trong một căn khách trọ xa hoa một thiếu nữ và một tiểu cô nương đang đứng bên cửa sổ, cả hai đều đang nhìn về phương hướng gia tộc Vũ Gia.

- Tỷ tỷ... liệu có phải là người kia đã đến đây không, chẳng lẽ việc chúng ta trốn ra khỏi nhà đã bị phát hiện rồi sao.

Trên đỉnh một ngọn núi gần Vũ Gia Thành, bóng trăng chiếu rọi vào thân hình nhỏ nhắn của một thiếu nữ, vì nàng vận cung trang màu đen, thả mái tóc dài bay theo gió, nên khi ánh trăng chiếu vào càng tạo cho người ta cảm giác, cô đơn tĩnh mịch. Lúc này nàng cũng đang ngước đôi mắt như trời đêm thâm thúy của mình mà nhìn về Vũ Gia.

- Hắn tới đây vì cái kia sắp xuất thế, hay là vì Diệp Trúc Liên mà tới.

Bạn đang đọc Thất Tinh Đại Thế Giới sáng tác bởi Vũ.Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vũ.Thiên
Thời gian
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.