Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Phụ Trổ Hoa

Phiên bản Dịch · 2558 chữ

Nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn từ trên xuống dưới thân thể mình, Hoàng Dung trong lòng lại nhảy, vội nói:

-Hôm nay sắc trời đã tối, nếu bị những người khác thấy được công tử đang ở chỗ này, thì có nhiều bất tiện. Công Tử nếu như có lời nói gì, có thể ngày mai gặp lại, mong rằng công tử thứ lỗi.

Tống Thanh Thư cười ha ha:

-Phu nhân không cần lo ngại, ở đây từ trong ra ngoài, đều là người của tiểu đệ, thì cho dù là có nhìn thấy cái gì chăng nữa, ai lại dám nói ra nửa câu nhàn thoại?

Nói xong hắn cũng mặc kệ Hoàng Dung cự tuyệt, trực tiếp bước tới đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Hắn lời này là có ý gì? Cái gì gọi là nếu nhìn thấy cái gì, cũng không dám nói?

Hoàng Dung Nhịp tim đập càng gia tốc thêm vài phần.

Thấy Tống Thanh Thư tiến đến, Hoàng Dung nhăn mũi:

-Công Tử vừa uống rượu?

-À….tiểu đệ cùng với mấy huynh đệ trong Kim Xà Doanh có uống mấy chén, bất quá phu nhân không cần lo lắng, tiểu đệ dù có ngàn chén cũng không say, lúc này thanh tỉnh cực kỳ.

Nói xong Tống Thanh Thư liền nhìn chằm chằm nàng.

“ Ngươi càng nói như vậy ta lại càng lo lắng! “ Hoàng Dung trong lòng hốt hoảng, bất quá những năm qua nàng đã trải qua qua bao nhiêu mưa to gió lớn, rất nhanh trấn định lại, làm bộ trong lúc vô tình nói:

-Ngươi uống nhiều rượu như vậy, Chu Cửu cùng Chu cô nương các nàng nhất định phải đau lòng, ta sẽ phái người đến thông tri các nàng chuẩn bị sẵn cho ngươi bát canh giải rượu.

Thấy nàng âm thầm dùng Chu Cửu cùng Chu Chỉ Nhược cảnh cáo mình, Tống Thanh Thư làm như không hiểu, chẳng hề đếm xỉa đáp:

-Các nàng a, một người thì đã đi dò xét Châu Phủ các nơi, một người thì đang hợp nhất hàng binh Thanh quân, hiện giờ cũng không ở trên núi.

Nghe Chu Cửu cùng Chu Chỉ Nhược đều không ở đây, Hoàng Dung có chút luống cuống, trong lòng kêu khổ, nếu biết sớm như vậy, nên sớm rời đi một chút, hà tất lần thứ hai rơi vào cái quẫn cảnh này!

Hoàng Dung lâu nay tự phụ mình nhạy bén thông minh, nhưng từ khi bên trong hang động bị Tống Thanh Thư bày binh bố trận, mặc kệ để cho hắn sờ soạng trên khắp thân thể mình, cho nên sau này khi mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng liền hốt hoảng không tự chủ được, đến nỗi tiến thối cũng mất hết, cơ trí ngày thường cũng không biết chạy đi đâu…

Lại liên tưởng đến Tống Thanh Thư thời gian qua biểu hiện gần như là quỷ thần vậy, Hoàng Dung nổi lên một loại cảm giác sâu đậm vô lực, bản thân duy nhất có thể làm là chỉ còn cầu mong tên tiểu tử trước mắt này, không đột nhiên thú tính đại phát.

-Trong khoảng thời gian này, bọn hạ nhân hầu hạ phu nhân có gì ... không chu toàn vậy? Nếu có vấn đề gì thì phu nhân cứ nói với tiểu đệ.

Tống Thanh Thư nhãn thần trong phòng liếc quanh vài cái, rồi liền tùy tiện hướng đến trên giường của nàng ngồi xuống.

-Bọn họ hầu hạ đều rất tận tâm tận lực.

Hoàng Dung oán thầm, nếu không có ngươi tồn tại tại nơi đây, ta sẽ là rất thư thái đấy.

-Vậy thì tốt rồi,

Tống Thanh Thư cười cười, đột nhiên vén lên một bên tấm mành ngửi một cái,

-Phu nhân dùng hương phấn gì mà mùi vị thật thơm vậy? Hôm nào tiểu đệ sẽ bảo các nàng đến đây xin thử qua một chút.

Để cho nữ nhân của hắn đến dùng hương phấn của mình, Hoàng Dung làm gì mà không biết hắn có chủ ý xấu xa, nàng chỉ cảm thấy da mặt nóng hổi, làm bộ như không nghe hắn nói, mở miệng hỏi:

-Công Tử nghĩ Phù nhi nhà của ta như thế nào đây?

Hoàng Dung hiểu không thể để cho hắn nắm mũi mình dẫn đi, vội nói sang chuyện khác, nếu như quả thật có thể tác hợp nữ nhi của mình với hắn…Hừ… đến lúc đó ta là trưởng bối của ngươi, thì đâu còn sợ ngươi. . .

-Quách Phù sao?

Tống Thanh Thư ngẩn ra, lúc này Hoàng Dung như thế nào đột nhiên lại đề cập đến Quách Phù? Vô thức đáp,

- Quách Phù quả thật xinh đẹp…

Nghe hắn quẳng xuống mấy câu đánh giá vô cùng đơn giản rồi không nói gì nữa, Hoàng Dung nóng nảy:

-Còn gì nữa không?

Tống Thanh Thư nghĩ thầm, tính tình Quách Phù như vậy, nếu không dựa vào Quách Tĩnh và Hoàng Dung, cộng thêm có vài phần tư sắc, thì lúc hành tẩu giang hồ thì đã bị người giang hồ tới tấp chém chết rồi.

Đương nhiên, ngay trước mặt mẫu thân nhân gia, thì không thể nói bậy nữ nhi của nàng, Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, nói thêm:

-Quách tiểu thư kế thừa bảy, tám phần dung mạo của phu nhân, nên cũng đã được cho là tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ bất quá là còn quá mức ngây thơ, vẫn là kém xa xa so với phu nhân ý nhị thành thục cùng với phong tư quyến rũ.

Ai…nghĩ tới nghĩ lui, Quách Phù cũng chỉ có một cái ưu điểm là xinh đẹp để có thể khen được, Tống Thanh Thư đành nắm bắt lấy ưu điểm duy nhất này khích lệ, rồiv trắng trợn thổi phồng Hoàng Dung một bả…

Ngờ đâu Hoàng Dung nghe được lời hắn, hô hấp tựa hồ trở nên gấp lên vài phần, sắc mặt lại trắng, đỏ xen lẫn từng hồi..

Hoàng Dung nghe được ngữ khí của Tống Thanh Thư rất chân thành, trong lòng lại có một cảm giác kỳ quái, bất quá rất nhanh liền bị nàng ném qua một bên, nàng không muốn vì đề tài lại quay xả quay về phía trên người mình, liền sừng sộ hỏi:

-Ngoại trừ xinh đẹp, ngươi đối Phù nhi cũng không có ấn tượng gì khác sao?

- Quách Phù càng lớn lên thì càng thật giống phu nhân…

Tống Thanh Thư cười híp mắt rồi nhìn nàng,

-Vì sao phu nhân vẫn cứ hỏi tiểu đệ những chuyện liên quan tới lệnh thiên kim vậy? Đừng có nói là muốn đem lệnh thiên kim hứa gả cho tiểu đệ đi..

Bị hắn trong nháy mắt đoán đúng tâm ý của mình, Hoàng Dung nghiến răng, võ công của hắn cao hơn mình, thông minh tài trí cũng không thua gì mình, hắn so với tiểu tử Dương Quá kia càng làm cho người ta chán ghét hơn. ..

-Nếu phải thì sao? Nếu không phải thì sao?

Hoàng Dung cắn răng, không nói rỏ ràng ý của mình

Tống Thanh Thư duỗi người, trên mặt mang lấy nụ cười quái dị:

-Phu nhân nếu là thật muốn làm mối tiểu đệ với lệnh thiên kim, thì tiểu đệ càng hy vọng phu nhân đem thân mình gả cho tiểu đệ đi..

-Ngươi nói cái gì!

Hoàng Dung lập tức đổi sắc mặt.

Tống Thanh Thư hai tay mở ra, nằm úp sấp trên giường:

-Tiểu đệ nói gần đây vì chinh chiến nên mệt mỏi, toàn thân đau xót cực kì, trước đây có các nàng ở đây thì còn hoàn hảo một chút, các nàng mỗi ngày đều nắn vai đấm lưng cho tiểu đệ, nếu không thì cơ thể của tiểu đệ sụp đổ mất. Chỉ tiếc ngày hôm nay hai người bọn họ đều đã đi mất, nếu phu nhân không ngại, niệm tình đại nghiệp tiểu đệ đang chống cự với ngoại tộc, thay giúp xoa bóp cho tiểu đệ một chút đi…

Hoàng Dung vừa bực mình vừa tức cười, để cho mình đấm lưng cho hắn, cư nhiên giống như là một quan lớn như vậy, không khỏi rít lên:

-Nếu là ta không nắn vai đấm lưng cho người, chính là sẽ làm trở ngại đại nghiệp chống lại ngoại tộc sao?

Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói:

-Phu nhân là nữ trung hào kiệt, đương nhiên nhìn thấy rõ sự lợi hại quan hệ trong đó, huống chi chuyện này đối với phu nhân mà nói, chỉ là một chút nhấc tay mà thôi, chỉ có trong một lúc mà có thể xem như xuất ra một phần lực trong đại nghiệp kháng Thanh, thiên hạ bách tính sẽ tán thưởng phu nhân nhận thức được cái đạo lý to lớn này..

-Ngươi ở đây còn nhiều nha hoàn, tại sao lại phải tới tìm ta.

Hoàng Dung xụ mặt, trong lòng thầm giận, lấy thân phận địa vị của mình há có thể cấp nam nhân đấm lưng, huống chi nàng còn là nữ nhân đã có phu quân.

-Các nàng ấy làm sao được với đôi tay diệu dụng của phu nhân chứ.

Tống Thanh Thư thở dài.

Nghe hắn trong lời nói tựa hồ có ám chỉ gì khác, Hoàng Dung lại khó tránh khỏi nhớ đến những tràng cảnh chung đụng của hai người trong tâm trí nàng, trài tim lại rung động, bên dưới hạ thể dần dần nóng lên một cách lạ kỳ, sau khi sắc mặt một hồi âm tình bất định, do dự một chút rồi nói:

- Đấm lưng cho ngươi cũng không phải là không được, bất quá ngươi phải đáp ứng ta, sau này không được nhắc tới đối với bất kỳ người nào.

Tống Thanh Thư đại hỉ:

-Đó là đương nhiên…

Nhìn hắn dáng vẻ vội vàng, Hoàng Dung bổ sung thêm:

-Ngay cả với những nữ nhân kia của người cũng không được nói.

-Không nói,…. không nói..

Tống Thanh Thư trả lời gấp gáp.

Thấy hắn đáp ứng, Hoàng Dung lúc này mới chầm chập đi tới, thấy Tống Thanh Thư đang híp mắt nhìn mình, không khỏi cả giận nói:

-Phải để ta bịt đôi mắt ngươi lại..

-Hảc…hảo..

Đầu Tống Thanh Thư gật lia lịa giống như gà mổ thóc.

Thanh Thư quả nhiên nghe lời mà ngẩng đầu lên cho Hoàng Dung dùng mảnh lụa nhỏ của mình bịt kín đôi mắt hắn lại..

Xong xuôi, Hoàng Dung cắn môi, cuối cùng vẫn là ngồi lên giường, run rẩy vươn hai bàn tay ấn lên bả vai hắn.

-Ồ….thật là thoải mái!

Tống Thanh Thư nhịn không được hừ một tiếng.

-Ngươi còn rầm rì như vậy, ta sẽ không xoa bóp nữa.

Hoàng Dung buồn bực nói.

Thấy Tống Thanh Thư quả nhiên thoáng cái ngậm miệng lại, Hoàng Dung lúc này mới thoả mãn gật đầu, tiếp tục ấn lên trên lưng của hắn.

Nàng để nói Tống Thanh Thư đừng nhúc nhích, tiếp tục bảo trì cái tư thế này, sau đó đưa đôi bàn tay bao trùm tại trên người Tống Thanh Thư vuốt xoa, đôi bàn tay ấm áp của nàng, khiến cho Tống Thanh Thư quên hết tất cả mọi chuyện, vui thích hưởng thụ lấy một phu nhân xinh đẹp xoa bóp cho mình.

Hoàng Dung trong đầu như đang suy nghĩ tính toán điều gì, liền vỗ nhẹ trên mông Tống Thanh Thư:

-Công tử…công tử, đã xoa bóp phía sau xong rồi, xoay người lại, ta giúp ngươi xoa xoa phía trước…

Tống Thanh Thư ai một tiếng, xoay người lại, Hoàng Dung thấy mắt hắn vẫn còn tấm lụa bịt kín nên an tâm, sau đó ngồi sát vào bên người Tống Thanh Thư, cầm lấy cánh tay phải Tống Thanh Thư đặt tại trên đùi của mình, nhẹ nhàng văn vê.

Tống Thanh Thư cảm thụ được dưới cánh tay mặt cái đùi ngọc kia cực kỳ co dãn, tuy cách làn tơ váy, váy lót cùng cái tiểu nội khố ba tầng vải vóc, nhưng bên dưới thân thể kia ấm áp như xuyên thấu qua các làn vải vóc truyền tới, nhất là từ bên dưới hạ thể của nàng một ít mùi vị sâu kín từ âm hộ nàng nhẹ nhàng tỏa ra, khiến cho Tống Thanh Thư giống như rơi vào tiên cảnh, toàn thân cũng chẳng khác gì phiêu phiêu dục tiên

Hoàng Dung chú ý nhìn thấy dần dần cây côn ŧɦịŧ từ bên dưới lớp vải quần hắn đã cao cao nổi lên, nàng xì một tiếng khinh miệt, nhưng lại không nỡ hai mắt vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn…

Từ khi tu luyện Hoan Hỉ Thiện Pháp thì cây côn ŧɦịŧ là niềm kiêu ngạo nhất của Tống Thanh Thư, côn ŧɦịŧ không chỉ có to mà còn dài hơn trước một phần ba, lúc trong hang động Hoàng Dung cũng từng đã bị cây côn ŧɦịŧ này của hắn chèn ép trên gò mu mình, nhưng lúc này thực tế nhìn thấy rỏ ràng trước mắt thì trong nội tâm nàng lại là sóng gợn liên miên, nàng không dám nghĩ nhiều, nhưng lại nhịn không được hai mắt tiếp tục đảo liếc nhìn, Hoàng Dung đạo hạnh cao thâm, nhưng cuối cùng không có cách nào luyện đến cảnh giới hóa thần, thất tình lục dục còn mang trong người, trường kỳ sinh hoạt thanh tâm quả dục, chung đụng với Quách Tĩnh thì ít, mà xa cách thì nhiều, du͙ƈ vọиɠ cũng đã tích góp từng tí một sau nhiều năm để lại, khiến cho Hoàng Dung bây giờ có một cảm giác đốm lửa nóng từ theo dưới bụng nhóm lên, hơn nữa này dục hỏa này càng đốt càng vượng, nhất là cháy sạch bên trong cái hang động đào nguyên làm cho ngứa nhột te tê, mắt thấy cây côn ŧɦịŧ đội lên trong quần hắn kiên quyết khỏe mạnh to lớn, Hoàng Dung mặc dù đã làm thê tử cho người, nhưng giây khắc này má ngọc không khỏi đỏ bừng khi nghĩ đi nghĩ lại, đã có dịch nhờn từ sâu trong huyệŧ nhỏ giọt chảy ra, làm cho hạ thể của nàng ẩm ướt ..

Tống Thanh Thư đang nằm lim dim hưởng thụ, bất chợt một cái mùi từ hạ thể của Hoàng Dung tỏa ra nồng nàn đậm mùi hơn lúc trước nhiều, hắn vừa mới hít ngửi vào hơn phân nửa, thì cảm giác toàn thân đã tê rần.

Liên tục điểm mấy đại huyệt trên người của Tống Thanh Thư, Hoàng Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nhảy xuống giường, nhìn Tống Thanh Thư nằm lỳ ở trên giường hôn mê, mân mê cái miệng nhỏ biểu hiện ra lúc này trong nội tâm nàng có bao nhiêu là đắc ý:

-Hừ, dám khi dễ cô nãi nãi sao?

Giờ khắc này Hoàng Dung cảm giác mình giống như thoáng cái trẻ lại mười mấy tuổi, hóa thành trở về một cô nương tinh quái của Đào Hoa Đảo năm xưa…

Bạn đang đọc Thâu Hương Cao Thủ ( Bản Full, Sắc) của Lục Như Hoà Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trungvu123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.