Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hút Độc

Phiên bản Dịch · 1696 chữ

-Tốt...đó là do ngươi nói.

Không biết vì sao, thấy Tống Thanh Thư bộ dạng bại hoại, Mộc Uyển Thanh cảm thấy nghẹn tức, nàng vốn là người cao ngạo, không chút suy nghĩ liền một mũi tên bắn xuyên qua.

-Ai ui...

Tống Thanh Thư rên lên một, lấy tay che vết thương trước ngực, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể lung lay sắp, nhưng vẫn còn cũ cười nói,

-Nhìn đi... ta không có lừa gạt ngươi chứ.

Nhìn vết máu dần dần từ tứa ra từ giữa những ngón tay hắn, Mộc Uyển Thanh hốt hoảng, vội vàng chạy tới đỡ hắn ngồi xuống khóc nức nở nói:

-Ngươi làm sao lại không né tránh vậy..

-Ta vừa đáp ứng ngươi sẽ không né tránh, nếu như né tránh, thì làm sao có thể tiêu được lửa giận trong lòng ngươi đây.

Tống Thanh Thư cười gượng nói.

-Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy chứ!

Mộc Uyển Thanh một vừa tra xét vết thương của hắn, một bên vội la lên,

-Ngươi mau vận công đem độc bức ra đi, ám tiễn này độc dược rất lợi hại.

Tống Thanh Thư lắc đầu:

-Ta nói rồi, nếu quả thật bị độc chết, cũng là đáng tội ta bị trừng phạt.

Thấy hắn trước sau vẫn không chịu vận công bức độc, Mộc Uyển Thanh buồn bực lại lo lắng, dưới tình thế cấp bách cũng không kịp nghĩ nhiều, liền xé mở y phục chỗ vết thương của hắn, đem miệng nhỏ đưa tới .

Tống Thanh Thư nhất thời cả kinh nói:

-Ngươi điên! à Như vậy ngươi cũng sẽ không toàn mạng, mau tránh ra.

Mộc Uyển Thanh quật cường lắc đầu:

-Là do ta thương tổn ngươi, cứ để ta chữa thương cho ngươi, chứ nếu như ngươi chết trong tay ta, thì ta....thì ta. . . như thế nào gặp mặt được nha đầu Chung Linh kia chứ.

Nghe mái tóc nàng truyền tới mùi thơm ngát, Tống Thanh Thư trong lòng một cái xúc động, nhịn không được nắm chặt hai tay của Mộc Uyển Thanh.

Mộc Uyển Thanh thân thể run, hơi giãy dụa một chút thì thấy hai tay mình không có cách nào nhúc nhích từ trong tay hắn, cũng liền tùy hắn, nàng bây giờ chỉ chú ý đến trên vết thương của Tống Thanh Thư bị trúng độc.

Đến khi nhổ ra máu màu đỏ đã khôi phục bình thường, Mộc Uyển Thanh vui mừng:

-Cũng được rồi, ngươi đem chai thuốc này thoa lên trên vết thương. . .

Còn chưa nói hết, nàng đã... ngã quỵ trong lòng Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư thất kinh, nâng dậy khuôn mặt của nàng, vừa nhìn thì thấy trên đôi môi nàng hiện lên một vết máu đỏ bầm, hiển nhiên là do dư độc đi qua huyết dịch nhập vào trong cơ thể nàng, đến lúc này, hắn đâu còn quản nói cái gì, vội dìu nàng ngồi thẳng người, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt, nội lực hùng hậu liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể nàng, nỗ lực bức ra.

-Um..

Khoảng chừng thời gian một nén nhang qua đi, Mộc Uyển Thanh ọc ra mở ra máu độc đỏ bầmi, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

-Ngươi làm như vậy thật sự là quá nguy hiểm, chút độc này thật ra là không thể làm chết ta, nhưng với ngươi thì khác, nếu lại là làm hại ngươi, thì ta. . .

Thấy nàng tỉnh lại, Tống Thanh Thư vừa trách cứ, vừa thương yêu không dứt.

Mặc dù đối với phương một mực trách cứ mình, nhưng nghe trong giọng nói nghe ra ấm áp thân tình, trong lòng Mộc Uyển Thanh lại hiện lên một cảm giác ngọt ngào.

-Ai nha, miệng vết thương của ngươi còn chảy máu kia..

Khóe mắt liếc đảo qua, Mộc Uyển Thanh thấy vết thương trước ngực của Tống Thanh Thư vẫn còn rướm máu, máu tươi đã thẩm thấu y phục, lo lắng nói,

-Ngươi nhanh dùng Kim Sang dược đắp lên đi.

Tống Thanh Thư tiện tay điếm huyệt đạo gần bên miệng vết thương:

-Không có việc gì, ngươi xem đã cầm máu lại rồi..

-Điểm huyệt cầm máu chỉ là ngộ biến tùng quyền, ngươi phải dùng Kim Sang dược đắp lên đi...

Mộc Uyển Thanh thúc giục.

Tống Thanh Thư cười khổ, vẻ mặt làm khó:

-Bằng vào võ công của ta, trong thiên hạ sợ rằng không có mấy người có thể làm thương tổn được, nên trên thân đâu có mang theo Kim Sang dược loại thuốc này"..

-Chỉ biết nói khoác, vậy ngươi vì sao lại khinh địch để thương tổn trong tay ta nhu vậy?

Mộc Uyển Thanh sắc mặt trở nên hồng hồng, ngoài miệng tuy oán giận, nhưng trong lòng thì cảm động không gì sánh được.

-Trên người của ta có Kim Sang dược, ai da. . .

Mộc Uyển Thanh đang muốn từ bên trong dây đai quần lấy ra lọ thuốc, thì cả người tê dại vô lực, có thể là di chứng trúng độc vừa rồi,

-Ta hiện tại không động đậy được, chính ngươi cầm lấy đi.

Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn phía bụng của nàng, có chút ngượng ngùng cười nói:

- Sợ rằng có chút không tiện đi, không cần… chờ ngươi khôi phục lại rồi lấy cho ta đắp cũng được.

-Ta cho ngươi lấy thì cứ lấy, nào nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?

Mộc Uyển Thanh hạnh nhãn trợn tròn, nói xong lời cuối cùng thì nhỏ giọng lẩm bẩm nói,

- Ngươi đối với Chung Linh nha đầu kia có thủ lễ đâu, ở trước mặt ta lại tỏ ra như là quân tử.

Tống Thanh Thư đổ mồ hôi:

-Được…được… ta lấy là được rồi…

Lúc bàn tay của Tống Thanh Thư tay vươn vào vạt áo Mộc Uyển Thanh, khi bàn tay hắn chạm vào lổ rún bụng nàng, hai người cùng lúc run lên.

-Sai lầm… sai lầm, ta thật không phải cố ý.

Tống Thanh Thư vội vàng giải thích.

-Hừm,

Mộc Uyển Thanh gương mặt đỏ như máu vậy, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn hắn,

-Ngươi nhanh lên một chút cầm ra đi, đừng. . . đừng có sờ bậy làm loạn.

Tống Thanh Thư quả thực khóc không ra nước mắt, hắn thật vất vả định làm ra là một người chính nhân quân tử, nào biết mới đầu tiên đã để cho nàng hiểu lầm, nhìn Mộc Uyển Thanh bộ dáng như vậy, hiển nhiên là nàng không tin vừa rồi là hắn không cẩn thận nên ngón tay chạm vào lổ rún của nàng .

Lấy ra lọ thuốc, Tống Thanh Thư liền đem Kim Sang dược bôi lên trên vết thương, thấy Mộc Uyển Thanh thần sắc nhất động:

-Ngươi cũng không kiểm tra, không sợ bên trong lọ thuốc nếu là độc dược Kiến Huyết Phong Hầu thì sao?"

Tống Thanh Thư âm thầm buồn cười, Mộc Uyển Thanh quả nhiên là một bộ ngạo kiều, rõ ràng trong lòng nàng đối với hắn vô cùng tốt, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.

-Thật ra thì người trong cả thiên hạ nếu đều muốn gϊếŧ ta, thì chỉ có một Uyển Thanh cũng sẽ không bao giờ hại ta.

Tống Thanh Thư ôn nhu nói.

Mộc Uyển Thanh trong lòng cực kỳ hưởng thụ, bất quá lại vô thức hừ lên một tiếng:

-Chỉ sợ rằng ngươi sẽ cùng lúc nói thêm tên vài người nữa, Cửu công chúa, Chu chưởng môn, Tằng cô nương. . . còn có Chung Linh nha đầu kia, ai cũng là người tuyệt đối lo lắng đến thương tổn của ngươi ..

Tống Thanh Thư bị nàng một phen trách móc, khiến cho ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Mộc Uyển Thanh lời vừa thốt ra khỏi miệng thì lại hối hận, nàng vừa lại tức giận, vừa lại ủy khuất:

-Tức chết ta… ta xem ngươi sau này sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay nữ nhân mà thôi.

-ha ha…chết từ trong tay nữ nhân thì so với chết ở trong tay những nam nhân xấu kia thì còn hạnh phúc hơn cỡ nào….

Tống Thanh Thư đồng thời nói thêm, hay nhất là để cho ta mệt chết ở trên người nữ nhân thì hay hơn. . .

Thấy Mộc Uyển Thanh liễu mi muốn dựng thẳng, Tống Thanh Thư nhanh vòng tay ôm nàng:

-Bây giờ sắc trời đã tối, hơn nữa nhìn bâu trời âm u, sợ rằng có thể là mưa, hay là chúng ta trước tìm một cái tửu điếm nghỉ chân đi.

-Ừ..

Chẳng biết nghĩ đến cái gì, Mộc Uyển Thanh sắc mặt lại đỏ lên, dịu ngoan gật đầu,

-Nhưng đừng có quay về cái tửu lâu vừa rồi, như vậy thì kỳ lắm..

-Yên tâm đi, cách nơi này hơn mười dặm còn có một cái thôn trấn, chúng ta đi đến đó đi.

Tống Thanh Thư đột nhiên cười rộ lên,

-Uyển Thanh, thân thể của ngươi thật là nhẹ nhàng…

-Hừ…ngươi cũng không phải là chưa từng có ôm qua. . ."

Mộc Uyển Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm nói, ngượng ngùng đầu tựa vào trong ngực hắn, không có nữa phần phản ứng ...

Tống Thanh Thư ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ban đầu ở Hoa Sơn, hắn cũng đã ôm qua nàng, không khỏi mỉm cười, cũng không nói thêm nữa, ôm nàng liền hướng phụ cận chạy đi.

Nhìn hai người thân hình dần dần biến mất ở phía xa, Lý Mạc Sầu từ phía sau đại thụ lắc mình ra ngoài, trong lòng cực kỳ do dự, đến tột cùng có nên theo hay không? Nếu không theo hắn thì sẽ vô pháp biết hắn và Cổ Mộ phái đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, thế nhưng cứ như vậy theo sau, lẽ nào cứ ở một bên nhìn hắn cùng những nữ nhân khác âu yếm với nhau?

Bạn đang đọc Thâu Hương Cao Thủ ( Bản Full, Sắc) của Lục Như Hoà Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trungvu123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.