Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Hoa Thành Thủ

Phiên bản Dịch · 2907 chữ

Năm đó tôi sinh ra, ông nội đưa ra một quyết định quan trọng, rời khỏi giang hồ. Sau khi tin tức này truyền ra, sân nhỏ vốn thanh tĩnh của nhà chúng tôi bỗng chốc náo nhiệt lên, mỗi ngày đông như trẩy hội, đồng nghịt , người đến nối liền không dứt. Những người tới này đều là nhân vật trong giới phong thủy ở phương Bắc, bọn họ tới nhà chúng tôi cũng chỉ vì một việc, khuyên bảo ông nội tôi bỏ đi cái ý định này. Thế nhưng cho dù bọn họ khuyện như thế nào, ông nội vẫn là câu nói kia: "Việc này, cứ quyết định như vậy."

Có người rất thất vọng, than thở lắc đầu rời đi.

Có người rất tức giận, chỉ vào ông nội tôi chửi ầm lên, trước khi đi còn đập cái bàn nhà tôi.

Có người quá đáng hơn, buộc ông nội tôi trước khi rời khỏi giang hồ, bởi cho bọn họ một quẻ nữa, nếu không bọn họ liền ỹ tại chỗ không đi.

Chủ hai tôi tuổi trẻ nóng tính, thấy những người không tuân theo phép tắc như này, giận dữ, trở về nhà lấy lấy Thất Tinh

Bảo Kiếm () của chủ, xông tới những người đó quát: "Ai dám ép cha tôi, thì con mẹ nó tôi liền giết chết người đó!" () Là một cây kiếm lưỡi to và dẹp với một lá bùa treo ở phía dưới. Thần kiểm sáng bóng như thu thủy, trên đó điêu khắc bảy ngôi sao phát sáng, uy lực tuyệt luân.

Một tiếng hồ gầm, núi rừng vắng vẻ, tất cả mọi người không ồn nữa.

Ông nội từ từ thong thả hút hết điếu thuốc, sau đó bóp tắt tàn thuốc, đứng lên chắp tay sau lưng đi.

Thấy ông nội đi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhìn chủ Hai đằng đằng sắt khi của tôi, yên lặng đứng lên, mặt xám xịt đi về.

Cha tôi thân làm con lớn của ông nội, đương nhiên tự mình đưa bọn họ đến ngoài thôn.

Có một người lúc lên xe, quay đầu lại chỉ vào mũi cha tôi hung dữ nói một câu: "Quân Ngọc, trở về nói cho chú Tự, việc này ông ta làm không trượng nghĩa tí nào! Ngô gia thiếu chúng tôi, các người sớm muộn gì cũng phải trả!" Cha tôi nghênh đón ánh mắt của người đó, nhàn nhạt nói một câu: "Được, tôi sẽ bảo em trai tôi chuyển lời đến cho cha tôi."

Người nọ nghe xong, không nói hai lời nhanh chóng lên xe di.

Từ đó về sau, không có người đến nữa.

Sau đó cha tôi lại nói với tôi, ông nội vì tôi, đắc tội với toàn bộ giang hồ rồi.

Việc này phải nói từ lúc bắt đầu.

Ngô gia chúng tôi tuy không phải là huyền học () thế gia hiển hách gì, nhưng từ trước thời ông nội, tổ tiên mười ba đời đều là thầy phong thủy. Chỉ vì gia tộc chúng tôi có chút nguyên nhân đặc biệt, cho nên họ luôn đổi tới đổi lui. Giống như trên gia phả ghi, thời Tổng chúng tôi họ Mộ Dung, đến thời Minh thì chúng tôi mang họ Mộc. Dùng họ Mộc hơn hai trăm, sau đó đến nhà Minh, chúng tôi lại đổi thành họ Ngô () Huyền học: là từ gọi chung cho các môn thần bí học của Trung Quốc như phong thủy, bói toán, xem tướng

Ông nội tôi gọi là Ngô Niệm Sinh, là truyền nhân đời thứ mười bốn của Ngô gia, bốn mươi năm trước, ông là thầy bói quẻ nổi danh nhất trên giang hồ, được người gọi là Mai Hoa Thánh Thủ Ngô Tử gia. Bởi vì ông tinh thông lập quẻ Mai Hoa(*), từ trước đến nay bói cho người không sai chút nào, cho nên người dân không ngừng xin quẻ của ông, trong giới phong thủy có rất nhiều thầy phong thủy lớn gặp việc khó, cũng sẽ lặng lẽ tới trấn Nam Hà Thương Châu, tìm ông nội xem quẻ cho bọn họ. (") là một hình thức bói toán kết hợp thuyết vận khí, bát quái kết hợp ngũ hành... bằng cách lập quẻ chính, hào động và quẻ biến; căn cứ vào sự vật, hiện tượng quan sát hay nghe được, đo đếm được hoặc giờ, ngày, tháng, năm xảy ra (theo âm lịch).

Chính vì vậy, ông nội rất quan trọng trong giới phong thủy, tiếng tăm không lớn, nhưng lại không có bất kỳ thầy phong thủy lớn nào có can đảm khinh thường ông. Mọi người thấy ông nội tôi, mặc kể tuổi tác bao nhiều, thân phận cao như: thể nào, cũng phải cung kính gọi ông mộ tiếng chủ Tư.

Mười sáu tuổi ông nội xuất đạo, năm mươi sáu tuổi không xem quẻ nữa, trong bốn mươi năm, ông tổng cộng bởi quẻ cho người 3299 lần, không sai một quẻ nào (không chuẩn, không ứng, không nghiệm). Ông nội tôi là một truyền kỳ, vào thời của ông, ông chính là thần của nhóm thầy phong thủy.

Đối với thầy phong thủy mà nói, cũng chưa phải là tuổi rửa tay gác kiếm, tất cả mọi việc ông nội làm, kỳ thật cũng là vì tôi. Ông nói một đời người bởi quẻ cũng có hạn, đời này của ông, có thể ứng nghiệm 3300 quẻ, coi xong 3300 quẻ này, thì ông bởi quẻ không thể ứng nghiệm nữa

Ông muốn để lại cho tôi một quẻ này, để lại cho cháu ruột của ông. Cho nên, sau khi tôi sinh ra, ông liền kiên quyết rời khỏi giang hồ.

Ông nội có hai người con trai, cha tôi là con trái lớn, gọi là Ngô Quân Ngọc, chủ Hai gọi là Ngô Quân Hoài, lấy từ chương bảy mươi của Đạo Đức Kinh: trí ngã giả hi, tắc ngã giả quý, quân tử bị hạt nhi hoài ngọc (). Tên của tôi gọi là Ngô Tranh, cũng là ông nội đặt cho, ông nói tài hoa phi phàm, xuất thể tuyệt trần, nói đứa bé này mệnh cách thanh kỳ ("), có duyên với tiên phủ, đạo gia tùy duyên mà phát động, không tranh quyền thế, cứ gọi nó Ngô Tranh đi!. () Người chân chính hiểu biết ta thì rất ít, có thể đi theo ta thì càng thiếu. Cho nên bên ngoài thánh nhân mặc chính là vải thể, nội tâm thì như ngọc hoàn mỹ. (tương tự câu “Biết người biết mặt không biết lòng”) (") Thanh kỳ là từ ghép vần, thanh là thanh tân mới mẻ, kỳ là kỳ lạ, kỳ quái, ghép lại với nhau liền có nghĩa là mới lạ, độc đáo.

Tên của tôi, chính là có như vậy.

Sau khi ông nội rời khỏi giang hồ, trút hết phần lớn tâm tư lên người của tôi. Khi tôi còn bé cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, cha mẹ tôi thường xuyên nửa đêm mang tôi đi bệnh viện.

Sau khi cai sữa, ông nội tôi liền ôm tôi đến nhà cũ, tự mình chăm sóc tôi.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi ở cùng ông nội, thì tôi lại không xảy ra bệnh nữa.

Tuổi thơ của không giống như những đứa trẻ khác, tôi không thích nói với người khác, luôn thích một mình tránh đến nơi yên tĩnh. Lúc không đi học, phần lớn thời gian tôi đều trèo nên nóc nhà một mình, im lặng nhìn mây trắng hoặc sao trên trời, thả hồn lên mây, một lẫn ngồi chính là bốn năm giờ đồng hồ.

Mẹ tôi sợ tôi té, đã vài lần không đồng ý với ông nội .

Ông nội không quan tâm, ông nói cho mẹ tôi: "Đứa nhỏ này thông tuệ, các con không hiểu đâu, đừng quan tâm nữa."

Mẹ tôi vẫn lo lắng, đi nói với cha tôi, rất quyết liệt muốn dẫn tôi từ ông nội về, mẹ muốn đích thân dẫn tối đi.

Cha tôi cũng có ý nghĩ này, mấy lần lấy hết can đảm muốn nói với ông nội tối, nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng rồi, thì lại rụt rè nuốt trở về. Không có cách khác, chưa nói đến chuyện từ nhỏ cha tôi đã hiểu chuyện, chưa từng dám ngỗ nghịch với ông nội, ngay cả chủ Hai tôi tính khí nóng nảy, nhưng vừa nhìn thấy ông nội tôi, thì cả một cái rắm cũng không dám thả.

Đây là truyền thống gia đình của Ngô gia, một đứa con trai không có trang nghiễm như cháu trai trước mặt cha mình. Ngày qua ngày, năm này đến năm khác, tôi chậm rãi lớn lên.

Năm đó tôi mười một tuổi, ông nội sáu mươi bảy tuổi, sau khi Trung Thu trôi qua, ông nội bắt đầu dạy tối thuật số phong thủy của Ngô. Cái học đầu tiên là phong thủy, tôi học được rất nhanh, cha tôi cùng chủ Hai tôi học hơn hai mươi năm cũng chưa hiểu cái này, tôi chỉ dùng chừng nửa năm là học xong toàn bộ. Sau đó ông nội tôi lại dạy tôi xem bói, dạy tôi phù chủ, dạy tôi nội công, dạy tôi thuật luyện võ.

Những thứ học xong ngày càng nhiều, mỗi ngày đều rất khổ cực, tôi vừa đến trường, vừa nghiên cứu bí thuật của Ngô gia chúng tôi, đoạn thời gian đó, đặc biệt phong phú.

Ba năm sau, tôi mười bốn tuổi, lên trung học rồi, ông nội cũng đã bảy mươi tuổi.

Sau khi qua đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, thì cơ thể ông nội không còn tốt nữa, vài ngày liên tiếp đều ói ra máu không ngừng, không lâu sau liền qua đời.

Ngay lúc gần chết, ông gọi cha tôi, chú Hai và tôi đến bên người, bảo các nữ quyền tránh mặt, sau đó dặn dò ba hậu

Thứ nhất, nhà cũ cùng nhà mới ở huyện thành để lại cho cha tôi.

Thứ hai, tất cả tiền ông gửi ngân hàng, trừ mười vạn (*) ở ngoài cho tôi, còn lại đều cho Nhị thúc. 10 van 100.000.

Thứ ba, ông còn có một ngôi nhà ở Thượng Kinh, để lại cho tôi.

Ông nói sau khi ông mất, bảo tôi đi lên Thượng Kinh, từ nay về sau, một mình ở đó. Ông nói cho cha tôi cùng chủ Hai tối, người nào cũng không được cho tôi tiền tiêu, đồng thời cũng không cho tôi ra ngoài làm thuê, tìm việc làm. Ngoại trừ 10 vạn đó, thì tôi tuyệt đối không được đụng vào một phân tiền của Ngô gia!

Cha tôi cùng chủ Hai tôi rất giật mình, bọn họ nói tôi vẫn còn nhỏ, làm như vậy...

Ông nội xua tay, dùng ngữ điệu không được phép nghi ngờ nói: "Chuyện này, cứ quyết định như vậy!"

Cha tôi với chủ Hai nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy không nổ.

Tôi không biết ông nội sắp xếp như vậy có dụng ý gì, cũng không hiểu được ý sâu trong mắt cha và chú Hai, khi đó tôi chỉ cảm thấy đau buồn.

Sau khi thông báo xong, ông nội tôi bảo cha tôi và chủ Hai đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu chúng tôi, ông lấy một cuốn sách được bọc bằng vải đỏ dưới giường ra, tay run run đưa cho tôi: "Mở ra."

Tôi lau nước mắt, nhận lấy vải đỏ mở ra, bên trong là một quyển sách cổ buộc chỉ, trên đó viết vài từ Động Huyền Thiên Cơ Phủ Bí Truyền Thập Nhị Kim Quang Kiếm Quyết.

Tôi mờ mịt nhìn ông nội, không rõ ý của ông. "Đây là mệnh của Ngô gia.." Ông nội nhìn chằm chằm tôi: "Ngô Tranh, cháu xé nó ra."

Tôi sửng sốt: "Xé xé ra?" "Đúng vậy! Xé nó!" Giọng của ông nội kiên định mà quả quyết Tôi không dám không nghe lời ông nội, run rẩy mở ra quyển sách kia, trong lòng run lẩy bẩy, không khỏi nhìn về phía ông nội. "Xẻ nó, nhanh!" Ông nội nhíu mày.

Tôi kiềm lại nội tâm run rẩy, hít sâu một hơi, xé quyển sách ra, chia thành hai phần.

Trong đó có một chương không có xé tốt, xé ra, hai phần mỗi phần chiếm một nữa.

Ông nội nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lại khóc, khóc to. "Đứa cháu ngốc, khóc cái gì..." Ông nội cố gắng gượng dậy, bảo tôi: "Vải đỏ cũng xé ra, gói kỹ nó lại.

Mắt tôi chứa nước mắt, xé mở vải đỏ, gói kỹ hai phần cuốn sách lại, hai tay dâng đưa cho ông nội.

Ông nội không có nhận, trong mắt ông là hàm ý sâu xa nhìn vải đỏ, như trút được gánh nặng cười: "Cháu mang những cái này đến Thượng Kinh, vài năm sau, sẽ có hậu nhận Lâm gia tìm đến cháu, đến lúc đó, cháu tùy tiện chọn một phần đưa cho người Lâm gia. Cháu phải nhớ kỹ, mật pháp trong sách này là mệnh của Ngô gia chúng ta, ông nội chưa dạy cho cháu. Trước khi người Lâm gia tìm được cháu, cháu tuyệt đối không thể học bí pháp trên đó, biết không?"

Tôi mờ mịt gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Sau khi ông nội bảo tôi cất sạch xong, tiếp lấy dặn tôi: "Cháu phải nhớ kỹ, sau khi cháu đến Thượng Kinh, có thể kết giao bạn bè, nhưng không thể ra ngoài kiếm tiền. Nếu có người tìm cháu làm việc, cháu phải hỏi người đó họ gì? Nhớ kỹ, việc đầu tiên châu làm là làm cho người Đường gia, cho nên ngoại trừ người họ Đường tìm châu, thì những người khác cho cháu tiền thù lao lớn như thế nào, châu cũng không được đồng ý, đã rõ chưa?"

Tôi dùng sức gật đầu: "Vâng, cháu nhớ kỹ rồi." "Đã rõ chưa?" Ông nội hỏi lớn tiếng. "Đã rõ... đã rõ!” Tôi nói nhanh.

Lúc này ông nội mới yên tâm, giọng nói nhẹ nhàng chút: "Nhớ kỹ, những lời ông nội dặn cháu, không được nói với ai cả, chính ngay cả cha mẹ cháu cũng không được. Sau khi ông nội mất, châu phải đi Thượng Kinh, không nên chậm trễ, học cũng không cần nữa, sau khi đến Thượng Kinh, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa cho cháu." "Vâng..." Tôi vừa khóc vừa gật đầu.

Ông nội nhắm mắt lại, xua tay: "Sau khi cất đồ vật xong, ra ngoài kêu mọi người vào."

Tôi đứng lên, cất sách vào cặp trước, sau đó ra ngoài, gọi cha và mọi người vào.

Chở lúc chúng tôi vào lại lần nữa, mặt ông nội mìm cười, nhắm mắt rồi mất đi. Cha tôi rầm một tiếng quỳ xuống, kêu dài một tiếng: "Chat"

Tất cả mọi người quỳ xuống, đau lòng khác.

Ngày đưa tang ông nội, trên đường xuất hiện chín con rằn xanh dài hơn ba mét, trên người dính đầy đồ cầm, bò trước đội ngũ đưa tang, phảng phất giống như mở đường cho linh cửu ông nội. Ngày đó, có mấy trăm người từ các nơi khác lần lượt tới, kể cả nam nữ già trẻ toàn thân, gần ba ngàn người cùng nhau đưa tang ông nội

Chín con phố để tang, ngàn người đưa tang, chuyện hậu sự của ông nội oanh động toàn bộ Thương Châu.

Làm xong hậu sự cho ông nội, cha tôi dẫn tôi rời khỏi nhà cũ, đưa tôi đến Thượng Kinh, vào ở ngôi nhà ông nội để lại cho tôi. Đây là một tòa như ký túc xá kiểu cũ, nằm ở Thông Châu, hai phòng ngủ một phòng khách, không tính là quá tốt, thế nhưng lại rất sạch sẽ. Cha tôi ở với tôi vài ngày, mua cho tôi một cái điện thoại, làm xong thủ tục nhập học ở trường mới, chờ sau khi chờ tôi nhập học, cha mới trở về.

Trước khi đi, cha đưa một cái thẻ ngân hàng cho tôi, nói: "Đây là mười vạn ông nội để lại cho con, dùng ít đi chút, nếu không đủ..."

Cha theo bản năng muốn nói, không đủ thì nói với cha, sau khi do dự một chút, cha nặn ra nụ cười gượng: "Nếu không đủ, thì con nghĩ cách!" "Cha, khi nào con có thể trở về?" Tôi hỏi. "Ông nội con đã nói với con như thế nào?" Cha hỏi ngược tôi. "Ông nội chưa nói..." Tôi nói.

Cha tôi cố nén nước mắt, vỗ vai tôi: "Chăm sóc tốt cho mình, đừng làm mất mặt ông nội con, có biết không?"

Tôi hiểu rõ ý của cha, đời này, chắc là tôi không thể trở về rồi.

Tôi không nói, im lặng gật đầu.

Cha xoay người lên xe, rời đi.

Tôi nhìn xe của cha đi xa, ngay tại giao lộ cha quẹo qua, biến mất trong nháy mắt, nước mắt của tôi, chảy ra.

Tôi không có nhà.

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 536

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.