Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên trong hang động

Tiểu thuyết gốc · 2279 chữ

Châu Đức Bá cố gắng lê từng bước đến nơi phát ra ánh sáng. Những ánh sáng này người bình thường sẽ không nhìn thấy được, chỉ những người tu chân như Châu Đức Bá hay lão tăng ở chùa Giác Ngộ mới có thể nhìn thấy. Thông thường thân thể có tu luyện sẽ nhạy cảm với nguồn năng lượng hỗn độn có trong không khí.

Đi vào hang tối, bên trong có vẻ như cũng không phải là hoang phế, rõ ràng có nhiều dấu chân và vết tích chứng tỏ đã có người ra vào nơi này.

Đi khoảng 10 mét thì có một khoang rộng, có ánh sáng mờ mờ vì phía trên mái hắt vài. Ở đó ngoài rể cây chằng chịt thì có một hang động nhỏ nối thẳng lên phía trên núi rồi thông ra ngoài, đường kính khoảng hơn 1 mét. Ánh sáng lọt vào không nhiều nhưng đủ để thấy cảnh vật chung quanh, Châu Đức Bá thậm chí còn thấy cả vỏ gói mì tôm.

Chỗ phát ra tinh năng là một hòn đá được bỏ lại bên trong một đống gạch đá hỗn tạp. Có lẽ chỗ này là nơi trú chân của người đi rừng, cạnh đống gạch đá còn có chỗ để đun bếp nấu ăn và một tấm chiếu cũ nữa.

Châu Đức Bá cầm trong tay hòn đá, cảm giác cũng không khác so với hòn đá lần trước nhặt ở lòng suối là mấy. Anh thử vận động một vòng tuần hoàn của Kim Quang Thuật nhưng không hấp thu được cái gì. Chắc là phải tìm hiểu thêm nữa về thế giới tu chân, chỉ một chút da lông đã học được của Kim Quang Thuật không áp dụng được tại thế giới này. Nếu đến gần cuối đời mới tiến thêm được 1 bước như lão tăng nọ thì quá bi ai.

Sau khi đạt được mục đích, Châu Đức Bá dự định đi ra khỏi hang thì đúng lúc này, một cái bóng với 2 cánh tay đỏ lòm lao vào tung một quyền giữa ngực của anh. Không kịp phản ứng, Châu Đức Bá bị tống bay lên vách động, bị thương càng nặng hơn. Anh thở dốc, máu thì đã chảy ra khỏi khóe miệng, mắt hơi mờ mờ không nhìn thấy rõ được nữa.

“Hà hà, cuối cùng cũng tìm thấy mày. Lần này thì lão tăng kia cũng không kịp đến cứu mày rồi!”

Châu Đức Bá không nói gì, ngồi khụy một chân dưới đất, tay ôm ngực, đau thì đã quá đau rồi, nghĩ thêm nữa chắc ngất xỉu mất. Vì vậy anh cố điều khiển trí não bỏ qua cơn đau, tập trung nghĩ giải pháp thoát khỏi tình thế này.

Thông qua lời nói của hắn Châu Đức Bá biết tên này rơi xuống đây thì chắc chắn đã ác chiến với lão tăng. Không ngờ ông ta đến đúng lúc vậy, lão theo dõi mình hay sao? Thôi kệ, miễn sao Tú Linh được cứu là tốt rồi. Nghĩ vậy Châu Đức Bá cảm thấy khá dần lên, anh mỉm cười nhìn cái bóng xấu xí lờ mờ trước mặt.

“Mày cười cái gì, chết đến nơi rồi, mau giao tinh năng thạch ra, tao sẽ cho toàn thây!”

Tinh năng thạch? Cái hòn đá có năng lượng này được gọi là tinh năng thạch à?

Xem ra tên này đã bị thương rồi, nếu là còn sức thì lao tới giết mình cho rồi, cần quái gì phải nói như vậy. Xem ra nó thật sự có tác dụng với kẻ tu chân bị thương. Châu Đức Bá nghĩ vậy thì thấy bản thân đi đến đây cũng chưa chắc là tuyệt lộ.

“Ngon thì tới đây mà lấy, tao chờ đây!”

“Mày!!!”

Cái bóng gầm gừ mấy lần nhưng vẫn chần chừ. Hắn cất bước đi ngang vòng tròng cách xa Châu Đức Bá một khoảng gần 5 mét. Khi hắn đi tới gần chỗ đống gạch đá thì một tiếng cười ghê rợn phát ra. Ngay lập tức cái bóng bị hút vào bên dưới mà không kịp kêu lên được tiếng nào.

“Haha, thật là ngon quá đi. Đã thật lâu rồi mới dụ dỗ được một tên, thật ngon quá, ngon quá!”

Châu Đức Bá cảm thấy rợn hết cả tóc gáy, vì lúc này anh nghe tiếng xương gãy, tiếng hét thảm thiết vọng lại, tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm vô cùng kinh khủng. Châu Đức Bá không nghĩ nhiều lập tức lao ra khỏi hang động, bị thương nặng khiến Châu Đức Bá chậm đi đáng kể. Anh vừa đi tới nửa chừng thì bị một đống rễ cây cuốn lấy lôi lại vào trong sảnh nọ.

“Đi đâu, bé con? Những tên tu sĩ hoàng kim như người thật hiếm gặp, đáng tiếc tu vi quá yếu, nếu không phải sợ đánh động tên tà tu kia, ngươi đã chết ngay từ khi nhặt được tinh năng thạch rồi.”

“Tiền bối, ngài là ai? Sao phải ở chỗ này phục kích người?”

Dù rất lo lắng, nhưng Châu Đức Bá biết phải cố gắng thanh tỉnh mới được. Hy vọng kéo dài thời gian tìm điểm yếu của đối phương mới may đâu có đường sống rời khỏi đây.

“Hừ, nếu không xui xẻo gặp phải những tu sĩ hoàng kim như ngươi, sao ta phải chui rúc ở chốn này chứ!”

“Người ra tay với ngài, cũng không phải là ta, sao tiền bối lại bắt ta?”

“Hừ, ta thích thì ta giết thôi, cần gì phải có lý do!”

“…”

Châu Đức Bá hết nói nổi, được rồi, mấy tên tà tu này chính là không theo quy tắc gì cả.

“Tiền bối, ta để lại hòn đá này cho ngài, bây giờ ngài thả ta ra đi.”

“Hahaha, oắt con, ngươi tưởng những trò vặt của ngươi qua được mắt ta sao? Ngươi đi rồi lại tìm người đến đây xử lý, ta chết chắc. Ngươi tưởng ta ngu?”

Châu Đức Bá hơi xấu hổ một tí. Đúng thật, nếu là anh thì anh cũng không ngu mà đi thả con tin, người mà đã biết bản thân anh trốn ở đâu.

“Ta không giết ngươi ngay là muốn nhờ ngươi đi làm 1 việc.”

“Tiền bối nhờ việc gì?”

“Ngươi đến một nơi cách đây không xa, gọi là núi Linh Di, tìm cho ta một cái hộp bên trong một hang núi.”

“Bên trong có gì?”

“Ngươi không cần biết, chỉ cần mang qua đây thì ta sẽ thả ngươi. Còn bây giờ ta sẽ đánh bùa chú vào linh hồn ngươi. Đừng nghĩ đi hóa giải, vì chỉ có tu sĩ trên cấp Tam Nguyên mới phá được bùa này. Nếu bị ta trừng phạt, ngươi sẽ không chết, nhưng sẽ sống như người thực vật.”

Không đợi Châu Đức Bá nói cái gì, một luồng năng lượng đen tuyền nhập vào thể nội Châu Đức Bá điên cuồng bao vây lấy trái tim của anh. Châu Đức Bá nhìn xuống thì giờ chỉ thấy lờ mờ bao quanh trái tim của mình là những luồng khí trông như những đám mây bao bọc lấy mặt trời những ngày mưa.

Châu Đức Bá đau đớn quằn quại lăn lông lốc trên đất một lúc rồi bất tỉnh. Phải đến hơn 1 giờ sau, Châu Đức Bá mới mở mắt từ từ, hơi thở dần đều đặn trở lại.

“Hahaha, oắt con, tỉnh dậy rồi hả, ngươi phải thấy may mắn vì ta chọn ngươi mới đúng, giờ thì ngươi đã sắp tiến thêm một bước vào Nhị Nguyên. Bùa chú của ta không chỉ khống chế ngươi mà còn hỗ trợ ngươi phục hồi thương thế, tiến thêm một bước nhỏ. Đi đi, cho ngươi thời gian nội trong vòng 7 ngày phải quay lại đây với món đồ đó.”

Châu Đức Bá không nói gì thêm, quay lưng rời khỏi hang động.

“Hừ, tên bé con này chắc chắn sẽ tìm cách phá giải bùa chú, nhưng nên nhớ là, trên mảnh địa vực hoang phế này, Tam Nguyên đã là cực hạn, lấy đâu ra Tứ Nguyên mà giúp ngươi chứ.”

Bên dưới đống gạch đá gầm gừ thêm vài tiếng thì im bặt.

---

Vết thương đã khỏi, Châu Đức Bá chạy băng băng vượt rừng nhanh chóng quay lại chỗ cắm trại cũ. Lúc này, ở đây chỉ còn vài vết tích để lại trên bãi cỏ và cây cối, không có thức ăn thừa, không có rác, không túi nylon. Châu Đức Bá mỉm cười gật đầu, không ngờ cô bé Lê Thảo Nguyên cũng thật là nguyên tắc, mình mất tích như thế chắc lo lắng lắm, nhưng vẫn không quên phải sống một cách đàng hoàng.

Châu Đức Bá lặng lẽ men theo đường mòn đi xuống núi, anh đi cực nhanh, né tránh những nơi có người qua lại hoặc đang cắm trại. Chỉ khoảng hơn 15 phút cho quãng đường gần 6 km, Châu Đức Bá đã có mặt ở điểm tập kết dưới chân núi. Lúc này ở đây hàng quán vẫn đông đúc, người đến chơi rất đông và nhộn nhịp, dù sao hôm nay vẫn đang là chủ nhật.

Đúng lúc này trời lại đổ cơn mưa, Châu Đức Bá đi vào một sảnh chờ để trú, anh không gây sự chú ý nào dù quần áo rách nhiều chỗ và rất dơ bẩn. Nhìn nhìn thì hóa ra xung quanh cũng không ít người như vậy, họ cũng đi lên núi, gặp chỗ trơn trượt mà bị té, có người phải băng bó ở chân và đầu.

Châu Đức Bá nghĩ chắc là mọi người đã trở về thị trấn Lạc Dương, trải qua một đêm kinh khủng như vậy, ai cũng không còn tâm trạng để tiếp tục chơi bời hưởng thụ cho tới chiều chủ nhật. Đúng lúc này, Châu Đức Bá bỗng nhận thấy có một vòng tay và lại thêm một vòng tay khác đã ôm trọn anh từ phía sau, nhìn tay thì đã biết là ai rồi, cũng không cần phải nói thêm cái gì, Châu Đức Bá tự giễu đứng như tượng nhìn mưa cứ thế đổ như trút nước xuống chân núi trước mặt. Nước bên ngoài thì trắng xóa, nước mắt của 2 cô gái thì thật trong suốt và cũng đã tuôn thật nhiều kèm theo những tiếng nấc nghẹn ngào bối rối.

Châu Đức Bá thở dài, từ khi nào mình đã gieo cái thứ tình cảm này vào lòng của các cô gái như vậy chứ. Nói thật là anh không sẵn sàng cho bất cứ loại tư tình nào lúc này, nhưng cũng không nỡ buông. Thở dài trong lòng, thôi được, đành cố gắng lo trọn cho tất cả vậy. Dù sao bây giờ anh cũng có thực lực, có sức mạnh mà người thường không thể đong đếm được, chưa kể đó là tương lai vẫn chưa biết được, Châu Đức Bá đã thay đổi quá nhiều so với kiếp trước, đi một bước tính một bước vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ Châu Đức Bá sẽ không cho phép một mối quan hệ “thật sự” nào xảy ra lúc này cả.

Với tư cách cá nhân, với tư cách là một người đàn ông đã trưởng thành, anh cảm thấy, tương lai của Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh vẫn còn rất dài, 2 cô còn một con đường rất xa phải tự phấn đấu để vươn lên trong cuộc sống. Sau khi đã trải qua nhiều thứ rồi, nếu vẫn còn muốn ở bên cạnh anh, anh sẽ chấp nhận. Bây giờ ư? Quá sớm để nói!

Châu Đức Bá quay người lại, Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh lúc này đã buông ra, mặt đã cúi gầm hết cỡ xuống dưới đất.

“Thế nào, thấy đỡ hơn chưa?”

Lê Thảo Nguyên lúng túng nhìn qua nhìn lại xung quanh nói:

“Ừ ừ, đỡ… đỡ rồi!”

Sau đó cô lại nghĩ lại trừng mắt lớn với Châu Đức Bá:

“Đỡ đỡ cái gì, đánh nhau rồi lao đầu xuống vực như vậy, làm ai cũng lo muốn chết!”

Châu Đức Bá buồn cười xoa xoa đầu cô gái (vậy mà Lê Thảo Nguyên cũng để anh xoa…)

Châu Đức Bá nhìn quần áo Nguyễn Thị Tú Linh, xem ra đã tắm rửa thay đổi đồ mới:

“Linh thấy ổn không? Cảm ơn!”

Tú Linh lúng túng vẫn cúi gầm mặt nói:

“Có… có gì đâu, tui cũng không biết tại sao lại dũng cảm như vậy!”

“Vậy có đau không?”

“Lúc đó tui bất tỉnh rồi, không biết gì cả!”

Châu Đức Bá đặt nhẹ tay lên phần lưng phía sau vai cô, cả 3 im lặng một lúc…

Châu Đức Bá đổi chủ đề:

“À, lão tăng đâu rồi?”

Lê Thảo Nguyên cập nhật tình hình cho Châu Đức Bá:

“Đại sư đi lúc nào tui không biết nữa, còn chưa kịp cảm ơn. Còn cả nhóm thì về trước rồi, tui với Linh ở lại chờ ông thôi.”

“À à”

Châu Đức Bá cũng hơi xấu hổ, gãi đầu một cái, rồi choàng tay lên vai 2 người kéo cả 2 đi vào trong dãy hàng quán:

“Đi, đi ăn kem, tui bao!”

“Ăn kem??? Thời tiết này???”

“Vậy mới thú vị!!!”

Một lát sau:

“Tui làm rớt hết tiền trên núi rồi, trả tiền hộ tui cái nha!”

“Đi chết đi!!!”

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.