Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang dã sinh tồn, ta là Tử Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1709 chữ

Chương 2 Hoang dã sinh tồn, ta là Tử Lâm

Ăn uống no say, ta đánh một giấc ngủ ngắn dưới gốc cây, phía trên các tán cây rậm rạp che đi cái nóng gắt khó chịu, thoải mái ngáp một cái thật dài, mặc dù có thể xung quanh có khá nhiều nguy hiểm, nhưng ta vẫn ngồi xuống tựa vào phần thân cây sần sùi đồ sộ mà chợp mắt một lúc.

Không biết có phải là bản năng hoang dã của ta đã được thức tỉnh hay không, nhưng lúc này ta có một cảm nhận rằng sẽ không có nguy hiểm tiến tới, chí ít là lúc này, nếu ta không tranh thủ nghỉ ngơi một lát, e rằng ta cũng không còn sức đâu a.

Cơ thể trẻ con đúng là hơi yếu đuối hơn bình thường, mặc dù sức bật và sức mạnh đều lớn đến mức khó tin, nhưng độ dai và bền bỉ thì có chút hạn chế, có lẽ là vì đang ở giai đoạn phát triển quan trọng nhất, cơ thể phát dục cần cực lớn năng lượng và cũng có nhu cầu phóng thích tinh trùng cho bớt stress cơ thể, ây da, chả lẽ thẩm du ngoài trời ?

“Không được không được, thế là bất lịch sự !!” Ta lắc lắc đầu , vội vàng bỏ cái suy nghĩ dâm dục và không kém phần biến thái ra khỏi đầu, cố gắng lắc mình sang đề tài khác.

Nói thật , ta thật sự tiếc ghê luôn a, nếu mà ta có thể mặt dày thêm xíu nữa thì đi đứng giữa trời mà sóc lọ thì cũng có chết ai đâu a ! Vừa sướng vừa giải quyết vấn đề cá nhân, thỏa mãn nguyện vọng của cơ thể lẫn linh hồn, hừm.

Một lần nữa không rời khỏi vấn đề tự xử giữa trời, ta thậm chí còn không biết tên của bản thân mình là gì, ấy vậy mà vẫn rất hồn nhiên vô tư nằm nghỉ ngơi, đưa tay ra còn búng búng vào tiểu voi con của mình.

“Bự vậy, không xài thì phí vật” Mặt tràn đầy tiếc nuối, ta đành nhắm mắt lại ngủ một lát, tý tỉnh dậy đi dạo tiện thể nghĩ cho mình cái tên sau, giờ đuối rồi.

Thời gian trôi qua khoảng 2 tiếng đồng hồ, xung quanh cậu bé tóc đen hầu như không có gì xảy ra, ngoại trừ tiếng gió man mát thổi qua làm chú voi con chợt cứng lên một chút, mái tóc của cậu bé được thổi bay bồng bềnh, lộ ra một khuôn mặt điển trai mê người, lông mi thật dài, khuôn mặt như thần tiên hạ phàm, thần thái khó ai sánh bằng.

Mặc dù phần cơ thể đã được che lại bởi những cọng lá chuối to tổ bố, nhưng thân hình hở hang lòa lỗ của cậu nhóc vẫn được hiển ra, tay chân rắn chắc, từng khối cơ thật mạnh mẽ, từng thớ từng thớ thịt, cộng thêm cây hàng cấp S cực độ nguy hiểm, chỉ cần nghĩ tới cảnh mà thân thể cậu đè lên hai đồi núi to căng đàn hồi, mồ hôi trên trán toát ra, từng múi cơ cứ cuộn lại thể hiện sự mạnh mẽ, con voi được mặc lên mình giáp chiến sẵn sàng công thành, đâm hùng hục vào cái hang động ẩm ướt, ôi đệch, nghĩ thôi là ta cảm thấy phê phê đến tận ruột gan rồi.

Đương nhiên tất cả cũng phải đợi đến lúc có gái đến mà phịch, giờ main vẫn còn đang ngủ rất say sưa mà không hề quan tâm đất trời, vậy nên nãy giờ ta chỉ yy vậy thôi.

Một lần nữa thức dậy, ta quyết định đặt cho mình một cái tên, nhưng tạm thời ta vẫn không biết lấy cái tên gì cho phù hợp với bản thân mình, dù sao thì đến hình dáng bản thân ra sao, to lớn cao gầy, mặt mũi tóc tai ra sao ta vẫn còn chưa nhìn thấy thì đánh giá rồi đặt tên thế quái nào được.

“Đi thôi, hây” Đứng dậy, tiện thể bốc lấy một thanh gỗ ngắn dài khoảng 1m, độ dày không quá lớn, không có phần nhọn để đâm nhưng tạm thời cũng không có nguyên vật liệu hay dụng cụ để chế tạo, cứ vậy mà đi cái đã, điều đầu tiên mà ta cần làm là tìm kiếm đồng loại và phòng ngủ của con gái, à nhầm, nơi ở của con người.

Bước một cách từ từ, ta vừa đi vừa huýt sáo thổi ngâm nga, cuộc đời thế này mới tốt, hiện tại trong đầu ta cũng không có gì, thứ ta biết hiện tại chỉ là ta đã được xuyên qua đây từ một nơi nào đó rất xa, trong cơ thể tại trái tim cứ như có một thứ gì đó đang gọi lấy bản thân.

“Thình thịch, thình thịch” Đột nhiên tim đập thật mạnh, ta choáng một phát dừng lại đưa tay lên sờ lấy bờ ngực rắn chắc, quả nhiên, nhịp đập mạnh và rất dữ dội, như đang cộng hưởng với linh hồn của bản thân, bên trong đây là cái gì vậy ?

“Một … thanh kiếm ? ??” Không rõ ràng lắm, trong một khoảnh khắc, cả khung trời như tối lại, cặp mắt của anh bị che kín bởi màu đen tuyền của không gian, tại nơi đó, một tia sáng chợt lóe qua, hình dáng của một thanh kiếm dài huyền bí đột nhiên hiện ra trong tích tắc, thân hình dài khỏe mạnh, kiếm có một lưỡi, sắc bén, không cần thử ta cũng biết rằng nó có sát thương cực cao, phần cán kiếm được làm bằng gỗ, không rõ nguyên liệu lắm, nhưng nó có màu tím nhạt kèm theo trắng đen xen kẽ, như một thanh kiếm đơn độc cô đơn, chờ người tới đưa nó ra khỏi vỏ.

Không thấu hiểu cảm giác vừa rồi là gì, anh chỉ vừa mới cảm nhận được thanh kiếm đó thôi thế mà đã bị đẩy ra trở lại thực tại rồi.

“Hừm, lúc nãy là gì nhỉ ?” Mở mắt ra, không hiểu được vấn đề quan trọng là gì, anh đành gãi đầu thể hiện bộ mặt khó hiểu, cảm giác như đồ ăn đứng trước mặt mà không kịp ăn, súp ngọt tới nơi mà không kịp húp, ây da, khó chịu ghê.

“Tách, tách” Âm thanh của giọt nước vang lên khá xa, hai tai của anh cực thính và nhạy bén, nhận thấy thanh âm của nước nên anh bèn đổi phương hướng, nhắm tới vị trí có sông hồ mà đến, trời khá nắng nóng, nếu mà có nước để rửa ráy thì tốt, chỉ hi vọng là không có cái gì nguy hiểm xảy ra.

Vác thân xác nhỏ bé của mình tới trước vị trí mà anh lắng nghe được, một con sông dài, nước khá trong và không sâu, thật tự nhiên và thuần khiết, chắc hẵn là không có hải quái rồi, mà dù gì đi nữa anh cũng không cảm nhận thấy nguy hiểm đến từ dòng sông này.

“Hửm” Thế nhưng mà từ phía sau lưng thì không chắc đấy, anh cá rằng đằng sau lùm cây phía sau lưng anh, một con thú hoang dã đang chờ đợi để lao ra, vồ lấy anh mà cắn mà xé một cách ngấu nghiến.

Cơ mà, trước tiên rửa ráy cái đã, dù sao thì có chạy liền cũng không làm ăn được gì, con thú kia thích rình thì cứ rình, để anh cho chú mày xem hàng khủng nhé.

Mặc kệ con hung thú hoang dã đang rình rập, ta cứ coi nó như mỹ nữ ngắm trộm thân thể của bản thân, lột ra lớp lá đang che đậy một con hung thú còn “vĩ đại” hơn, ta thoải mái nhảy vào trong dòng sông, để dòng nước chảy đập vào mình, hòa tan cái nhiệt độ nóng bức và cọ rửa những vết bẩn của cơ thể, tất nhiên cũng là để ma sát cho đại bảo bối của ta cho đỡ ngứa nữa chứ.

“Khuôn mặt này, hễ ~” Đưa tay lên vuốt mái tóc lên cao, khuôn mặt yêu mị hiện ra, cơ thể hữu lực và cặp mắt hút hồn được phản ánh lên nhờ dòng nước, một cơ thể thật bá đạo và diện mạo cũng cực kỳ tuấn tú, rất có nam nhân mùi, hè hè.

“Nếu cặp mắt của ta màu tím, thanh kiếm lúc nãy cán của nó cũng màu tím huyền ảo, vậy họ của ta sẽ là Tử, lấy khu rừng này làm kỷ niệm, tên của ta sẽ là Lâm, từ giờ, họ và tên của ta sẽ là Tử Lâm, ta sẽ khiến cho tất cả mọi thứ trên thế giới này đều phải cúi đầu trước mặt ta” Tử Lâm ngẫng mặt lên, tự đặt cho mình một cái tên, anh cười gian manh mình con hung thú đang lẩn trốn và rình rập bản thân.

Móc tay xuống sờ lấy cây gậy to lớn, rắn chắc, tất nhiên nó là nghĩa đen, không cần liên tục suy nghĩ đến đại bảo bối của anh, nó không được xài ngay bây giờ đâu, đừng tưởng bở.

“Ha ha, đến đây nào” Mái tóc che khuất cặp mắt yêu nghiệt, Tử Lâm nhìn thẳng vào vị trí đang lẩn trốn của con thú, cặp mắt đầy khinh thường và chế giễu, khí tức của một vị vương giả phóng thích, cứ như là trời sinh ra đã có, anh ngạo nghễ mà nhìn đối phương.

Và cứ như thể nó bị anh làm cho hoảng sợ, hoặc là có một chút ít choáng ngợp, bản thân nó đánh mất thời khắc tốt nhiên để lao ra vồ lấy Tử Lâm, tên nhân loại này, rất khủng bố, cả cây hàng lẫn khí chất, con thú như nó còn chưa to bằng hắn ta, nhục nhã a, đầu má.

Bạn đang đọc Thế Giới Của Những Thanh Kiếm sáng tác bởi bao0593846371
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bao0593846371
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.