Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Liễu Phẫn Nộ

Phiên bản Dịch · 1809 chữ

Bầu không khí trong bữa cơm có chút ngưng trệ, Chu Nhất Mộc nói:

- Đại Liễu, bất kể ra sao, chúng ta đều là huynh đệ. Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.

Quế Phượng không nói gì, chỉ trầm mặc lắng nghe.

Tâm tình của Chu Phàm có chút quái dị. Kiếp trước, hắn bề bộn với việc chăm sóc bà nội và em gái, bề bộn với công việc và học tập nên ngay cả bạn gái cũng không có. Không ngờ hôm nay lại gặp chuyện bị người khác đến từ hôn.

- Ta biết yêu cầu này sẽ khiến cho Chu đại ca rất khó khăn.

Ánh mắt của Đại Liễu đầu tiên là đặt trên người Chu Phàm sau đó liền chuyển qua Chu Nhất Mộc.

- Nhưng ta vẫn phải nói...

Đại Liễu dừng lại một chút, mới cắn răng nói:

- Ta hy vọng trong khoảng thời gian này tìm được ngày tốt để A Phàm và Tiểu Liễu thành thân.

Lời này vừa nói ra, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Chu Phàm cũng có chút choáng váng, không phải nói là đến từ hôn sao? Sao lại biến thành thương lượng hôn kỳ rồi? Coi như con gái của ngươi có dáng người cao lớn thô kệch giống như ngươi thì cũng không nên đẩy nàng vào hố lửa chứ? Ta chính là đoản mệnh chủng đó, ta không sống được mấy năm nữa, tuyệt đối đừng có làm bộ dáng này...

Sau khi kịp phản ứng, Chu Nhất Mộc trầm giọng nói:

- Đại Liễu, ngươi uống đến mức hồ đồ rồi sao? Nói mê sảng cái gì vậy?

Đại Liễu lắc đầu nói:

- Chu đại ca, một chút rượu này còn chưa khiến ta hồ đồ đâu. Ta nói nghiêm túc đó, A Phàm và Tiểu Liễu từ nhỏ đã được định hôn sự, hiện tại chẳng qua là để hai bọn nó thành thân. Đây là chuyện rất bình thường, ta biết chuyện này có thể hơi vội vàng...

Chu Nhất Mộc trầm mặt xuống, ông ngắt lời:

- Đại Liễu, đừng nói nữa, chuyện này ta sẽ không đáp ứng.

Trong lòng Quế Phượng cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Bà vốn cho rằng đối phương đến đây bàn chuyện từ hôn làm mất mặt Chu gia, nhưng ai mà ngờ được, chuyện hoàn toàn không như bà nghĩ. Bà cũng mở miệng khuyên nhủ:

- Đại Liễu, chuyện này chúng ta không thể đáp ứng.

Thực ra, coi như Đại Liễu không tới từ hôn thì Quế Phượng cũng không nghĩ tới việc để con mình tới cưới Tiểu Liễu. Dù sao tuổi thọ giữa hai người chênh lệch quá lớn, nếu con của mình bốn năm sau không còn thì chẳng phải là hại Tiểu Liễu sao?

Hai nhà Liễu Chu xưa nay quan hệ thân thiết, loại chuyện này Chu gia bọn hắn không làm được.

Đại Liễu gấp giọng nói:

- Chu đại ca, tẩu tử, tại sao lại không đáp ứng? Chuyện này chúng ta đã bàn xong, không thể nói thay đổi là thay đổi.

Chu Nhất Mộc thở dài nói:

- Đại Liễu, nguyên nhân chúng ta không đáp ứng, ngươi phải hiểu rất rõ mới đúng chứ. Hiện tại, A Phàm không xứng với Tiểu Liễu nhà các ngươi.

Đại Liễu nghiêm mặt nói:

- Nói bậy, ta thấy A Phàm rất tốt. Nếu như bên ngoài có người dám nói A Phàm không xứng với Tiểu Liễu nhà chúng ta thì xem thử ta có dám xé rách miệng hắn ra không?

Chu Nhất Mộc không nói nữa mà là bưng chén rượu, hướng về phía Đại Liễu ra hiệu. Đại Liễu hiểu ý, ông và Chu Nhất Mộc cụng chén, hai người đều uống hết phần rượu của riêng mình.

Chu Nhất Mộc dịu giọng lại nói:

- Đại Liễu, tâm ý của ngươi chúng ta nhận, nhưng việc này thực sự không được. Thực ra, hôm nay ngươi không đến tìm ta thì ta cũng tính sau khi A Phàm gia nhập đội tuần tra sẽ lại đến tìm ngươi. Hai nhà chúng ta vẫn nên quyết định hủy cuộc hôn nhân này đi. Cứ cho là Chu gia ta kiên trì hủy hôn, cũng không sợ người trong thôn tạo tin đồn rơi xuống người Tiểu Liễu. Chờ việc này lắng xuống một đoạn thời gian, ngươi lại thay Tiểu Liễu tìm một người chồng thật tốt cho nàng.

Đại Liễu vỗ bàn một cái. Đĩa thức ăn trên bàn cũng bị chấn động đến rung lên, ông ta lớn tiếng kích động nói:

- Chu đại ca, có phải ngươi xem thường Đại Liễu ta?

- Đại Liễu, có chuyện gì thì bình tĩnh nói.

Quế Phượng vội vàng nói.

- Đại Liễu thúc, người đừng kích động, ngồi xuống trước đã.”

Chu Phàm ở bên cạnh an ủi.

- Khi bọn nó còn nhỏ đã bàn xong hôn sự, sao có thể nói hủy là hủy ngay được? Chuyện này, ta tuyệt đối không đáp ứng!

Trên mặt Đại Liễu lộ ra vẻ tức giận.

- Các ngươi muốn lật lọng sao?

Chu Phàm nhìn Đại Liễu phẫn nộ thì không còn gì để nói. Ngay cả người không hiểu rõ Đại Liễu như hắn cũng nhìn ra, Đại Liễu tuyệt đối không phải đang đùa nghịch tâm cơ lấy tiến làm lùi để từ hôn. Nếu không, sau lời nói của Chu Nhất Mộc, ông ta phải đáp ứng luôn mới đúng. Điều này đã chỉ rõ, Đại Liễu thực sự muốn gả nữ nhi cho hắn.

Đại Liễu là một hảo hán tử trọng lời hứa, nhưng trong lòng Chu Phàm lại cảm thấy chuyện này ngày càng trở nên không ổn.

Chu Nhất Mộc lạnh mặt, nói:

- Đại Liễu, ngươi không cần hung hăng càn quấy, nếu như có thể hủy được hôn sự này, coi như Chu Nhất Mộc ta là người thất tín bội nghĩa cũng được, là ta có lỗi với Liễu gia các ngươi.

Đại Liễu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng lên xuống, chòm râu đen như muốn bứng ra, ông ta cả giận nói:

- Chu đại ca, ta biết ngươi muốn hủy hôn sự này là bởi vì số tuổi thọ của A Phàm thấp. Các ngươi để ý đến tuổi thọ của A Phàm nhưng Đại Liễu ta lại không thèm để ý. Coi như A Phàm chỉ có thể sống được một năm, Tiểu Liễu cũng phải gả cho hắn.

- Mấy chuyện bội tín, Đại Liễu ta còn không làm được. Nhưng ta tin, nếu chuyện của A Phàm đặt lên người Tiểu Liễu, lỡ như tuổi thọ của Tiểu Liễu có thấp thì ngươi và tẩu tử cũng sẽ không để A Phàm không cưới Tiểu Liễu.

Quế Phượng và Chu Nhất Mộc trầm mặc. Trong lòng Chu Phàm lại có chút gấp gáp, nhưng loại sự tình này, hắn lại không thể nói xen vào, chỉ có thể nhìn cha mẹ.

Chu Nhất Mộc kiên định lắc đầu nói:

- Đại Liễu, chuyện này ta không thể đáp ứng.

Đại Liễu không nghĩ tới mình đã nói đến cấp độ này mà Chu Nhất Mộc vẫn không chịu nhả ra. Ông nhìn thoáng qua Chu Phàm, hơi suy nghĩ rồi nói:

- Chu đại ca, ta cảm thấy chuyện này không nên chỉ nghe ý kiến của ngươi, hay là chúng ta nghe xem A Phàm có ý kiến gì không?

Đại Liễu đang nghĩ tới cách cứu nước bằng đường vòng.

Chu Nhất Mộc liếc Chu Phàm một cái, không lên tiếng.

- A Phàm, ngươi nói một chút, ngươi có thích Tiểu Liễu không?

Đại Liễu thấy Chu Nhất Mộc ngầm thừa nhận thì liền nhìn Chu Phàm hỏi.

Chu Phàm hiểu rất rõ tâm tư của Đại Liễu, hắn xấu hổ cười vài tiếng nói:

- Đại Liễu thúc, ta đương nhiên là thích Tiểu Liễu.

Trên thực tế, ngay cả hình dáng cô nương Tiểu Liễu kia thế nào Chu Phàm cũng không biết. Bất quá, hắn không dám lấy chuyện ngã bị thương mất trí nhớ để thoái thác, bằng không Đại Liễu còn tưởng hắn đang kiếm cớ để nói không thích Tiểu Liễu. Nói như vậy ngay trước mặt Đại Liễu thì chẳng khác nào làm mất mặt Đại Liễu, chính vì thế Chu Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ nói là mình thích.

- Vậy thì tốt.

Đại Liễu vỗ hai bàn tay to của mình, hô:

- Chu đại ca, tẩu tử, hai người nhìn đi, Chu Phàm thích Tiểu Liễu mà Tiểu Liễu cũng thích A Phàm. Chẳng nhẽ các ngươi nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương này sao?

Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Chu Phàm. Tối qua, Chu Phàm còn nói là mình đã quên Tiểu Liễu, sao hiện tại lại nói vậy? Chẳng lẽ Chu Phàm đã khôi phục một chút ký ức?

Chu Phàm ho khan một tiếng nói:

- Đại Liễu thúc, người đừng có gấp, trước hết cứ nghe ta nói xong đã.

- Ngươi nói.

Đại Liễu nhíu mày nói.

Chu Phàm thở dài nói:

- Đại Liễu thúc, ta thích Tiểu Liễu nhưng ta lại cảm thấy cha mẹ ta nói đúng. Đừng nói đến chuyện ta chỉ còn sống được bốn năm, mà chỉ nói đến chuyện ta gia nhập đội tuần tra phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Không ai biết chính xác ta có thể sống được bao lâu, nếu như ta chết, vậy Tiểu Liễu liền khổ rồi. Chính bởi vì ta thích Tiểu Liễu, cho nên ta càng không thể hại nàng.

- Cái đứa nhỏ này, sao lại gọi là hại cơ chứ?

Đầu Đại Liễu giống như sắp bùng cháy đến nơi rồi, ông sốt ruột nói:

- Chuyện tương lai, không ai có thể nói chắc được. Ta cảm thấy ngươi có thể sống rất lâu, tuyệt đối không chỉ có bốn năm.

Chu Phàm cầm vò rượu, rót một chén cho Đại Liễu, lại rót cho mình một chén đầy. Lúc này hắn mới nghiêm mặt, bưng chén lên, nói:

- Đại Liễu thúc, tâm ý của người ngày hôm nay, ta và cha mẹ nhận, ta kính người một chén. Ta cũng không cam lòng chỉ có thể sống được bốn năm, vì lẽ đó ta sẽ tìm cách sống sót.

- Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta nhất định có thể sống sót. Ta không thể để Tiểu Liễu bồi ta đánh cược một lần được. Ta hy vọng người có thể suy nghĩ cho Tiểu Liễu một chút. Người nguyện ý gả Tiểu Liễu cho ta nhưng lỡ như ta chết, vậy người nói xem Tiểu Liễu phải làm sao giờ?

Bạn đang đọc Thế Giới Tu Tiên Quỷ Dị (Dịch) của Long Xà Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shurtugal
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 228

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.