Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2086 chữ

Mặt trời chiều ngả về tây, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện cao cấp nhất ở trung tâm thành phố Thanh Thành, Tống Thừa Viễn mặc trang phục bệnh nhân ngồi bắt chéo chân, miệng ngậm một cây kẹo mút, lười biếng ngồi trên ghế dài của bệnh viện, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn đám mây trên bầu trời.

Hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra trên người mình, Tống Thừa Viễn không nhịn được cảm thán một câu: Vận mệnh thật là biết trêu ngươi.

Mười lăm tuổi anh bước vào giới giải trí, cực khổ nỗ lực mười mấy năm, vất vả lắm 27 tuổi mới nhận được danh hiệu ảnh đế, anh liền cho rằng mình sắp bước tới đỉnh cao của đời người, cuộc đời mình sắp mở ra một trang mới sáng lạn.

Ngày tiếp theo sau khi trở thành ảnh đế, anh liền vinh quang gặp tai nạn xe cộ chết.

Càng cẩu huyết hơn nữa, cuộc vui này còn chưa có dừng tại đây, khi anh tỉnh lại lẫn nữa, phát hiện bản thân lại xuyên vào thân thể của pháo hôi thế thân trong một quyển sách.

Thế thân này vì lớn lên có một tí xíu giống với bạch nguyệt quang đã chết của nam chính công Tần Thiệu Huy, cho nên được một kẻ lắm tiền nhiều của Tần Thiệu Huy coi trọng, người mới mười chín tuổi trong giới giải trí và ông chủ hai mươi tám tuổi có tiền có thế, hai người ăn khớp với nhau, rất nhanh liền đạt được một bản thỏa thuận bao nuôi không đứng đắn.

Theo lý mà nói, người tham tài kẻ háo sắc, dựa vào nhu cầu mà chung sống cũng khá tốt, nhưng phàm là chuyện xảy ra trên đời thì luôn có việc ngoài ý muốn, trong quá trình cả hai sống chung, nguyên chủ có tình cảm với Tần Thiệu Huy, liền vứt sự nghiệp đang rất tốt sang một bên, một lòng chỉ muốn yêu đương.

Quyển sách này anh chỉ mới chỉ mới đọc qua một phần, đoạn kết thế nào không thể biết được, nhưng mà anh cũng biết kết cục của nhân vật pháo hôi này, lúc tiểu thuyết đạt mười ngàn chữ thì cậu ta offline luôn, lý do chính là lòng tham không đáy thế thân muốn tranh đoạt Tần Thiệu Huy với nam chính thụ Triệu Cảnh Trạch, hai người cùng ở trong giới giải trí, nguyên chủ ở trong tối đã ngáng chân Triệu Cảnh Trạch ở ngoài sáng không ít lần, nhưng Triệu Cảnh Trạch người ta có hào quang của vai chính trong người, một pháo hôi như cậu ta cho dù có nỗ lực thế nào cũng chỉ ngậm trái đắng mà thôi.

Cuối cùng nguyên chủ bí quá hóa liều, cố ý sắp đặt tai nạn xe cộ muốn hại chết Triệu Cảnh Trạch, kết quả kế hoạch vẫn thất bại như bao lần, cứ như vậy, cậu ta chẳng những trở thành đá kê chân trên con đường tình yêu của vai chính công thụ, cuối cùng còn bị Tần Thiệu Huy tiễn thẳng vào tù, vừa đáng giận lại đáng thương.

Tống Thừa Viễn hiện tại đang chờ kim chủ Tần Thiệu Huy này tìm tới cửa, theo như sách viết, nhờ vụ tai nạn này mình với Tần Thiệu Huy mới quen biết nhau, có lẽ mấy ngày này người của anh ta sẽ tới tìm anh.

Anh chỉ bị thương nhẹ mà có thể ở loại phòng bệnh cao cấp thế này, đều là nhờ phúc của Tần Thiệu Huy.

Tâm thật mệt mỏi, anh không muốn phải nỗ lực như thế nữa.

Kiếp trước anh làm việc quần quật mười mấy năm, quanh năm suốt tháng nghỉ ngơi không được mấy ngày, mỗi ngày giống như con quay chuyển động không ngừng, cuối cùng lại rơi vào một vụ tai nạn xe cộ chết thảm, đời này anh tuyệt đối sẽ không sống mệt như vậy nữa, sáng nay có rượu sáng nay say, tận hưởng cuộc sống mới là chuyện quan trọng nhất.

Kế tiếp anh muốn an tâm làm thế thân của lão đại, lão đại thích mặt của anh, anh thích tiền của lão đại, thế thân thì thế thân, dù sao bọn họ đôi bên cùng có lợi, đáp ứng nhu cầu của nhau, hơn nữa, trong tiểu thuyết cũng từng viết, Tần Thiệu Huy chẳng những có tiền có thế, hơn nữa người ta lớn lên cực kỳ đẹp trai, ngực nở eo thon, chân dài, năng lực nghiệp vụ kia cũng rất mạnh, ở cùng một người như vậy, tóm lại anh không mệt.

Nhưng mà anh đã ở viện năm sáu ngày rồi, sao Tần Thiệu Huy còn chưa xuất hiện?

“Tiểu Tống, trở về đổi thuốc.” Một y tá đứng trong phòng bệnh vẫy tay ra ngoài cửa sổ về phía anh.

“Tới đây.”Tống Thừa Viễn đứng đậy quay về phòng bệnh.

Tai nạn xe cộ khiến cánh tay Tống Thừa Viễn bị thương, tuy rằng miệng vết thương không nặng, nhưng mà thật sự đau.

Lúc đổi thuốc, trán anh vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh.

Đổi xong thuốc, y tá vừa thu dọn đồ vừa nói: “Đúng là tuổi trẻ, miệng vết thương lành rất nhanh, ba ngày sau đổi thuộc một lần nữa là được.”

Tống Thừa Viễn dùng cánh tay còn lại không bị thương xoa xoa mồ hôi trên trán, miễn cưỡng cười một cái: “Cảm ơn chị.”

Thiếu niên đẹp trai thanh cao lạnh lùng cười rộ lên rất có sức cuốn hút, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia của cậu, phảng phất tự mang vẻ thâm tình.

Lại ở bệnh viện thêm hai ngày nữa, vào ngày thứ ba, phòng bệnh của cậu chào đón một người đàn ông mặc đồ Tây đi giày da trẻ tuổi.

“Chào cậu Tống, tôi là Lý Tuấn trợ lý của tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần của chúng tôi muốn gặp mặt cậu một lần.”

Rốt cuộc cũng chờ được!

Tống Thừa Viễn gấp không chờ nổi đứng dậy: “Kìa đi thôi.”

Lý Tuấn có chút kinh ngạc, thế mà cậu ta lại chẳng hỏi gì cả, cứ vậy mà đồng ý luôn?

Tống Thừa Viễn đi tới cửa mới phát hiện Lý Tuấn vẫn còn đứng tại chỗ, nhịn không được thúc giục anh ta: “Đi thôi.”

Cậu mong muốn gặp mặt Tần Thiệu Huy lắm rồi.

Lý Tuấn do dự một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được nhắc nhở cậu: “Cậu có muốn thay quần áo không?”

Tống Thừa Viễn nghi ngờ cúi đầu, thình lình phát hiện trên người mình vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Tần Thiệu Huy, Tống Thừa Viễn rất tâm cơ mặc áo sơ mi trắng với quần jeans, bởi vì bạch nguyệt quang Cố Nghiêu của anh ta lúc qua đời mới tròn đôi mươi, đang thời thanh xuân niên thiếu, cậu hiện nay tuy mới 19, nhưng đã lăn lôn trong xã hội được hai năm, cảm giác thiếu niên đã vơi đi phân nữa, bây giờ mặc lại đồ, sức sống tuổi trẻ lập tức ập vào mặc.

Ít nhất thì cậu cũng có một khuôn mặt đẹp.

Sau khi đổi quần áo, Tóng Thừa Viễn theo Lý Tuấn đến một hội sở vô cùng xa hoa.

Vừa mới vào cửa cậu đã nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong.

Anh ta mặc một một bộ đồ Tây được cắt may thủ công tỉ mỉ, ngũ quan sắc nét, khí chất nổi bật, trong sách viết không sai. Tần Thiệu Huy không hổ là vai chính, nhanh sắc cùng khí chất đều rất tuyệt.

Tống Thừa Viễn không khỏi có chút hâm mộ nhan sắc của anh ta, tuy rằng diện mạo của thân thể này cũng rất tuyệt, nhưng mà so sánh với Tần Thiệu Huy soái khí oai hùng, vẻ đẹp của cậu càng có vẻ dịu dàng.

“Tổng giám đốc Tần, đã đưa người tới.” Lý Tuấn nói với anh.

Tống Thừa Viễn ngoan ngoãn chào hỏi anh ta: “Chào tổng giám đốc Tần.”

Hai chân Tần Thiệu Huy vắt chéo, lười biếng nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Ngồi đi.”

“Cảm ơn.” Tống Thừa Viễn ngồi xuống đối diện anh.

Tần Thiệu Huy có chút ngoài ý muốn, vẻ thản nhiên bình tĩnh này của Tống Thừa Viễn, thật ra là ngoài dự kiến của anh, tuổi còn nhỏ, nhưng tâm không nhỏ.

“Biết tại sao hôm nay tôi lại tìm cậu không?” Tần Thiệu Huy của cậu.

Tống Thừa Viễn suy đoán: “Muốn bàn chuyện bồi thường cho tôi sao?”

Tần Thiệu Huy cũng không muốn vòng vo với cậu, dứt khoát gọn gàng làm rõ mục đích của bản thân.

“Bồi thường chỉ là một phần, dù sao hôm nay tôi tìm cậu để bàn một chuyện khác.” Tần Thiệu Huy một tay chống cằm nhìn anh, “Tôi coi trọng cậu, tiền bạc và tài nguyên tôi đều có thể cho câu, thế nào, có muốn ở bên tôi không?”

Tống Thừa Viễn nghe xong liền kinh ngạc, sau khi cảm giác kinh ngạc qua đi thì lại do dự: Cậu nên đồng ý ngay, hay là tỏ vẻ muốn suy nghĩ thêm mấy ngày?

Thôi vậy, lần đầu gặp mặt vẫn nên rụt rè một chút, đỡ khiến cho Tần Thiệu Huy cảm thấy cậu là người không đứng đắn.

Do dự một lát, Tống Thừa Viễn nói: “Tôi muốn có thêm thời gian suy nghĩ.”

Đối với câu trả lời của cậu, anh cảm thấy đúng như dự đoán: “Được, tôi cho cậu thêm ba ngày để suy nghĩ, nếu cậu đã nghĩ kĩ, thì có thể liên lạc với trợ lý của tôi.”

Sau khi nói xong, Tần Thiệu Huy trực tiếp đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của anh, tâm tình Tống Thừa Viễn liền trở nên phức tạp, không hổ là nam thần cao lãnh trong sách, dứt khoát lưu loát bao nuôi tình nhân như vậy.

Tần Thiệu Huy đã đi rồi, Lý Tuấn tiếp tục nói với cậu:

“Có gì không hiểu cậu có thể hỏi tôi.” Lý Tuấn lấy ra từ trong túi một bản thỏa thuận.

Tống Thừa Viễn xem qua bản thỏa thuận, không thể không nói, điều kiện anh cho cậu thật sự rất mê người, đãi ngộ ngày thường thì không nói, mấu chốt là, sau khi chia tay còn có thể nhận được phí chia tay 3000 vạn, một thiếu niên mười chín tuổi như nguyên chủ, mỗi ngày đối mặt với một kẻ bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền như Tần Thiệu Huy, khó trách về sau lại say đắm như vậy.

Xem xong thỏa thuận, cậu mở miệng nói: “Thỏa thuận tôi đã đọc xong, nhưng mà tôi có một điều kiện, trong lúc qua lại, bên cạnh Tần Thiệu Huy chỉ có thể có mình tôi.”

Cậu mặc kệ quá khứ lẫn tương lai của Tần Thiệu Huy có như thế nào, tóm lại, trong lúc yêu đương với cậu thì cần phải chung thủy, nếu như anh ta ngủ với cậu rồi lại ngủ với người khác, cậu không sống kiểu này được.”

Rốt cuộc kiếp trước, phận làm trai mười hai bến nước chưa một lần yêu ai như cậu, bây giờ dù có sa đọa, nhưng vẫn phải giữ được diều này.

Lý Tuấn: “Yêu cầu của cậu tôi sẽ báo với tổng giám đốc Tần.”

Anh ta vốn cho rằng Tống Thừa Viễn sau khi đọc xong bản thỏa thuận này sẽ đồng ý ngay, đối với cậu ta, đây chính là miếng bánh nhân thịt rớt từ trên trời xuống, không nghĩ tới người ta lại có thêm yêu cầu như vậy.

Nhưng mà yêu cầu này đối với Tần Thiệu Huy cũng không phải việc gì khó, nhiều năm rồi Tần Thiệu Huy nổi tiếng là người không gần sắc đẹp, bên người cón có nhiều người điều kiện tốt hơn cậu ta, trước kia cũng có không ít người chủ động tìm tới cửa, nhưng đều không ngoại lệ bị Tần Thiệu Huy từ chối, không nghĩ tới lần này anh lại có hứng thú với cậu ta.

Bạn đang đọc Thế Thân Thì Có Gì Sai của Thiển Mạch U Lan

Truyện Thế Thân Thì Có Gì Sai tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi flipped
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.