Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 2280 chữ

Chương 1: Lạc Trần

Tại một thôn nhỏ hẻo lánh cạnh bìa rừng nhân khẩu không quá 20 hộ gia đình,cuộc sống rất yên bình và giản dị.

Oa oa oaoa!....

Vào một ngày giông bão, một bé trai bụ bẫm được sinh ra. Mọi người trong thôn tụ tập lại chúc mừng. Hôm đó, khắp cả căn nhà đầy ấp tiếng cười của mọi người hòa lẫn với tiếng khóc của đứa bé.

5 năm sau.

"Phụ thân!"

Tiếng gọi trong trẻo,vui mừng của một đứa bé với một người đàn ông trung niên đang đi từ xa về phía cổng làng. Trên vai người ấy còn vác theo một con hươu. Hắn chạy lại sà vào lòng phụ thân,có lẻ hắn đã đứng đây đợi phụ thân từ sớm a.

“Lạc Trần, sao con không ở nhà với mẫu thân” phụ thân hắn cười từ ái.

"Con không muốn ở nhà với mụ mụ đâu, lần sau phụ thân đi săn phải cho con đi cùng người a. "

Người đàn ông trung niên cười rồi nói:

“Được thôi, lần sau ta sẽ dẫn con đi săn"

Nói xong hai cha con nắm tay nhau về nhà. Cha của hắn tên là Lạc Tiêu còn Mộ Thanh là mẹ hắn.

Tuy gia đình họ không phải là người bản xứ nhưng người dân trong thôn đối xử rất tốt với gia đình ba người nên họ nên họ có một cuộc sống rất yên bình và hạnh phúc.

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, một hôm khi vừa đi chơi với mấy đứa bé trong thôn về. Lạc Trần trông thấy hai tên lính đến trước cửa đang nói chuyện với phụ thân và mẫu thân,cạnh đó là một bao đựng toàn kim tệ.

Đổi lại là bất cứ người nào thấy bao kim tệ ấy sẽ rất vui mừng nhưng cha mẹ của Lạc Trần thì không. Sắc mặt của họ rất ngưng trọng vì Lạc Tiêu có tên trong danh sách nhập ngũ. Họ nói chuyện khoảng nữa tuần hương, hai tên lính ra về với vẻ mặt hậm hực.

Chạy vào nhà Lạc Trần đến bên phụ thân liền hỏi:

"Phụ thân phải ra sa trường hả? " Hắn như mếu như khóc.

Lạc tiêu từ ái nhìn hắn:

"Không , ta sẽ ở nhà với con cùng mẫu thân a."

Lạc Trần

"Vâng!"

Mộ thanh:

" Con mau đi tắm đi rồi cả nhà ta cùng nhau ăn cơm."

Lạc trần hoan hô một tiếng rồi chạy đi tắm.

Khi thấy Lạc Trần đã đi xa Mộ Thanh mới quay sang nhìn Lạc Tiêu:

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn chứ Tiêu Lang?"

Lạc Tiêu ôm vợ mình nói:

"Sẽ ổn thôi Mộ Thanh, tin ta!"

Sáng hôm sau, khi đi chơi cạnh bìa rừng, Lạc trần trông thấy một người trung niên ngất xỉu. Hắn chạy thật nhanh về nói với cha mình rồi hai cha con quay lai khiên người này về nhà. Khi người nọ tỉnh dậy liền cảnh giác nhìn xung quanh, khi thấy một đứa bé tầm 5 tuổi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi

đứa bé nói:

"Ta tên Lạc Trần, còn thúc?"

Người trung niên cười nói:

"Ta tên Tống Triết."

Hai người nói chuyện vui vẻ đến khi Lạc Tiêu về. Sau khi nói sơ lược về bản thân, ba người đi ăn tối. Đêm đến Tống Triết còn kể rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài làm Lạc Trần rất là hưng phấn.

Hôm sau khi cả nhà thức dậy đã không thấy nam nhân trung niên đâu. Hắn chỉ để lại một phong thư trên bàn.

Tới giữa trưa thì thấy binh lính chạy đi lục soát khắp nơi. Nghe đâu là đang lùng bắt gián điệp. Đầu thôn có dán cáo thị,vừa nhìn mới biết đúng là kẻ mà gia đình hắn đã cứu về hôm qua. Khi quân lính đang vây bắt Tống Triết thì gia đình Lạc tiêu cũng ở đó. Khi Lạc Trần lại gần, Tống Triết liền nắm lấy thời cơ bắt Lạc trần làm con tin uy hiếp quân lính và mọi người xung quanh. Tống Triết yêu cầu phải chuẩn bị cho hắn một con ngựa và lương thực để hắn rời đi.

Lạc Trần hoảng sợ nói:

"Tại sao thúc lại bắt con? Chẳng phải thúc là người tốt sao?"

Tống triết cười gằn, vẻ mặt dữ tợn:

"Ha ha..!! ngay từ đầu ta đã không phải người tốt rồi chỉ là lợi dụng gia đình các người thôi!"

Do quân lính càng ngày càng đông nên đã dồn hắn vào đường cùng.

Lúc này Lạc tiêu đi ra thở dài nói:

"Thả con ta ra,chuyện gì cũng có thể thuơng lượng. Đừng tổn hại đến nó. "

Tống Triết chẳng những không nghe mà còn cầm dao chuẩn bị giết Lạc Trần để tẩu thoát. Lạc Tiêu vận sức ngay tức thì lao tới một chiêu cầm nã thủ xảo diệu xen vào khoảng không ba phân từ dao tới cổ Lạc Trần. Liền trong 1 cái nháy mắt đó 1 chiêu Bạt đao bát thức – Bạt đao thuật. Đẩy con dao của kẻ bất nhân quay ngược 180 độ cắt ngay cổ của Tống Triết một vết thật sâu rồi ôm Lạc Thần lùi lại.

Đến chết Tống Triết vẫn không thể nào tin được tại một cái thôn hẻo lánh, khỉ ho cò gáy này lại gặp được cao thủ như vậy. Hắn đưa tay bịt chặt yết hầu, trợn trừng mắt rồi ngã trong vũng máu.

Khoảng cách giữa 2 người đối với người bình thuờng mà nói đừng nói là cứu con tin. Ngay cả chạy cũng chạy không kịp a. Không ai đủ nhãn lực để nhận ra những chiêu thức mà Lạc Tiêu vừa dùng.

Mọi người trong thôn giờ mới nhận ra Lạc Tiêu là một tên võ giả. khi Tống Triết chết thì quân lính ập lại quát lớn:

"Lạc Tiêu dám chứa chấp gián điệp, ngươi đáng tội gì?"

Nghe xong câu nói ấy mọi người xung quanh vội vã tránh xa gia đình ba người họ. Thậm chí còn hùa nhau nói:

"Tội này phải cho ra chiến trường lập công thì may ra vợ con mới an ổn được."

“Có khi là đồng đảng a.”

....

Nghe xong những lời ấy Lạc Trần mới cảm nhận được nhân tình ấm lạnh là như thế nào. Khi ngươi mang lại lợi ích cho bon họ thì ngươi sẽ được tung hô còn khi ngươi mang lại những ảnh hưởng xấu thì ngươi sẽ nhận mọi hất hủi và xa lánh.

Tiếng nói ngày càng nhiều thì bị Lạc Tiêu làm im lại bởi một tiếng quát:

"Ta sẽ ra chiến trường giết giặc nhưng trước khi đi ta muốn các ngươi thấy một thứ."

Nói xong, hắn cởi bỏ lớp áo ngoài để lộ tấm thân trần thì mọi người chỉ biết trợn mắt, câm nín. Vì cơ thể đó toàn những vết sẹo to bằng cánh tay một đứa trẻ có cái kéo dài từ bả vay xuống tới eo gần như bổ hắn ra làm hai nửa. Lạc Tiêu quát lớn:

"Nhìn đi, đây là hậu quả của chiến tranh là thứ mà các ngươi hằng mong muốn!!!"

Nói rồi, hắn đi theo quân lính để lại Lạc trần và Mộ Thanh. Dù nhìn hắn cũng không có dũng khí. Hắn rất sợ mình sẽ không nỡ a. Mặc cho Lạc Trần khóc rống lớn đến đâu thì phụ thân của hắn cũng không quay lại. Mẹ hắn cũng vậy, khóc hồi lâu ,hai mẹ con dìu nhau về nhà.

g quá 200 nhưng cuộc sống không tính khó khăng

vào một ngày mưa bão một đứa trẻ được sinh ra mọi người trong làng tụ tập lại chúc mừng hôm đó khắp cả căn nhà đầy ấp tiếng cười của mọi người hòa lẫn với tiếng khóc của đứa bé

năm năm sau

"phụ thân"

tiếng nói của một đứa trẻ nói với một người trung niên vừa đi săn về trên vai còn vác một con hưu và chạy lại sa vào lòng phụ thân của mình tên của đứa bé là Lạc Trần đứa bé nói:

"phụ thân lần sao con cũng muốn đi săn với người"

người trung niên cười rồi nói:

"được thôi lần sao ta sẽ dẫn con đi"

nói song hai cha con về nhà.Gia đình của họ có ba người ngoài đứa bé tên Lạc Trần ra còn có phụ thân hắn tên Lạc Tiêu và mẫu thân tên Mộ Thanh

tuy không phải là người bản xứ nhưng người dân trong thôn rất tốt với gia đình ba người nên họ có một cuộc sống rất hạnh phúc

cái gì đến rồi cũng sẽ đến một hôm khi vừa đi chơi về Lạc Trần trong thấy hai tên lính đến trước cữa đang nói truyện với phụ thân và mẫu thân kế bên đó là một bao đựng toàn kim tệ

thấy bao kim tệ ấy người thường sẽ rất vui mừng nhưng cha mẹ của lạc trần không như vậy sắc mặt của họ rất ngưng trọng vì Lạc Tiêu bị kêu nhập ngủ họ nói truyện khoảng nữa tutuần hương hai tên lính ra về với vẽ mặt hăm hực

vào nhà Lạc Trần chạy đến bên phụ thân của mình rồi hỏi

"phụ thân sẽ ra chiến trường chứ"

Lạc tiêu từ ái nói

"không , ta sẽ ở với con cùng với mẫu thân con"

Lạc Trần

"vâng"

Mộ thanh

"thôi con mau đi tắm đi rồi cã nhà cùng nhau ăn tôi"

Lạc trần gật đầu rồi chạy đi tắm

khi lạc trần đi xa Mộ thanh mới quay sang và nói

"mọi chuyện rồi sẽ ổn chứ"

Lạc tiêu ôm vợ mình nói

"mọi truyện rồi sẽ ổn thôi"

sáng hôm sao khi đi chơi cạnh bìa rừng Lạc trần trong thấy một người trung niên ngất xỉu chạy nhanh về nói với cha rồi hai cha con khiên người này về nhà khi người nọ tỉnh dậy cảnh giác nhìn xung quanh khi thấy một đứa trẻ tầm 5 tuổi mới nhẹ nhàng thở ra

đứa trẻ nói:

"ta tên Lạc trần còn thúc"

người trung niên cười nói:

"ta tên Tống Triết"

hai người nói truyện vui vẻ đến khi Lạc Tiêu về sau khi nói truyện sơ lược về bản thân ba người đi ăn tối đêm đến Tống Triết còn kể rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài

hôm sao khi cả nhà thức dậy đã không thấy đâu hắn chỉ để lại một tờ giấy rồi đi

tới giữa trưa thấy binh lính chạy đi nghe phong phanh là bắt gián điệp khi hỏi kỉ mới biết là kẻ mà gia đình cứu sống hôm qua khi cả làng tập trung vây bắt Tống Triết gia đình Lạc tiêu cũng ở đó khi Lạc Trần lại gần Tống Triết bắt lấy thời cơ giữ Lạc trần làm con tinh uy hiếp mọi người sung quanh chuẩn bị cho hắn một con ngựa và lương thực để hắn rời đi

Lạc Trần hoảng sợ nói:

"tại sao thúc lại bắt con chẵng phải thúc là người tốt sao"

Tống triết:

"ha ha ngay từ đầu ta đã không phải người tốt rồi chỉ là lợi dụng gia đình các người thôi"

do người càng ngày càng đâu nên đã dồn hắn vào bước đường cùng

lúc này Lạc tiêu đi ra thở dài nói

"thả thằng bé ra có gì từ từ nói "

Tống Triết chẵng những không nghe mà còn cầm dao chuẩn bị giết Lạc Trần để tẩu thoát Lạc Tiêu ngay tức thì lao tới cầm dao cắt ngay cổ của Tống Triết một vết thật sâu rồi ôm Lạc Thần lùi lại

mọi người trong làng giờ mới nhận ra Lạc Tiêu là một tên võ giả khi Tống Triết chết thì quân lính ào lại và nói

"Lạc Tiêu dám chứa chấp gián điệp ngươi đáng tội gì"

nghe xong câu nói ấy mọi người xung quanh né ra và nhường cho gia đình họ một chống còn hùa nhau nói:

"tội này phải cho ra chiến trường lập công thì may ra vợ con mới an ổn được"

nghe xong những lời ấy Lạc Trần mới cảm nhận được tình người là như thế nào, khi ngươi mang lại lợi ích cho bon họ thì ngươi sẽ được tung hô còn khi ngươi mang lại những ảnh hưởng xấu thì ngươi sẽ nhận mọi trèn ép và xa lánh

tiếng nói ngày càng nhiều thì bị Lạc tiêu làm im lại bởi một tiếng quát

Lạc Tiêu:

"ta sẽ ra chiến trường giết giặc nhưng trước khi đi ta muốn các ngưới thấy một thứ"

nói song hắn cởi bỏ lớp áo ngoài ra lộ trần thân thể thì mọi người chỉ biết câm nín vì cơ thể đó toàn những vết sẹo dài bằng cánh tay một đứa trẻ có cái kéo dài từ bả vay xuống tới eo gần như bổ hắn ra làm hai nữa Lạc Tiêu quát lớn

"nhìn đi đây là hậu quả của chiến tranh là thứ mà các ngươi hằng mong muốn"

nói song hắn theo quân lính để lại Lạc trần và Mộ Thanh mà đi mặc cho Lạc trần khóc lớn đến đâu thì phụ thân của hắn cũng không quay lại mẹ hắn cũng vậy khóc hồi lâu hai mẹ con dìu nhau về.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.