Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời biệt ly

Tiểu thuyết gốc · 887 chữ

Chương 21

 

"Giết, mau giết hết tất cả bọn chúng"

 

Tiếng la giết vang dội khắp khu rừng kèm theo đó là từng đợt thú gào dử dội, các binh lính liên tục lao về phía yêu thú, như không muốn mạng đồng dạng giờ phúc này họ như muốn điên rồi trong đó điên cuồng nhất là Hạng Nam. 

 

Hắn là một người trọng tình nghĩa việc thấy đồng đội bị giết trước mắt đối với hắn đả kích rất lớn, hắn lao nhanh về phía trước đôi mắt tràn ngập tơ máu bổ ra những thanh đao trí mạng vào lũ yêu thú, Bạch dạ lang thì thế nào không chịu nổi một kích. 

 

"A a a a"

 

Mỗi đao đi qua đều để lại một chuỗi vết máu, Hạng Nam giết điên rồi những người khác cũng vậy, riêng Lạc Trần hắn không phát rồ tới mức lao vào giữa đàn bạch dạ lang, hắn đang tìm cách thoát thân cho cả đội, Thấy đồng đội vết thương trên thân càng ngày càng nhiều, hắn suy nghĩ càng gấp. 

 

Như nghĩ tới điều gì hắn cắn chặt răng hạ quyết định:

 

"Mọi người bình tĩnh lại, cùng nhau phá vòng vây"

 

Đội bọn họ gần như bị lũ yêu thú bao quanh, nếu cứ để mọi việc diễn ra như thế thì kết quả tất cả mọi người sẽ chết. 

 

Thời gian dần trôi qua mọi người rốt cuộc đè nén lại được cơn giận, họ dần lấy lại được một ít lý trí, không còn tấn công điên cuồng như trước nữa bọn họ xúm lại gần nhau. 

 

Sau khi nghe Lạc Trần truyền âm tất cả mọi người gần như cùng lúc quay người nhìn về phía hắn, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, nhưng chỉ kéo dài trong giây lát mọi người cùng nhau hành động. 

 

"Xẹt"

 

Mỗi người tự bổ một đao vào ngựa của bản thân, vết đao không sâu nhưng hạn chế rất lớn sự nhanh nhẹn của chúng. 

 

"Hí hí"

 

"Nhanh chia ra chạy"

 

Bọn họ rời khỏi ngựa chạy, rồi thúc cho ngựa chạy nhanh về một phía, còn bọn hắn thì liều mạng chạy về một hướng khác. 

 

Nếu ở thảo nguyên thì bọn họ sẽ cỡi ngựa chạy, nhưng đây là ở trong rừng tốc độ bị hạn chế, nên chỉ còn cách này, bình thường bọn họ chạy chắc chắn không nhanh bằng ngựa nhưng nếu chúng bị thương thì là chuyện khác. 

 

Chia ra hai phía chạy bầy bạch dạ lang sẽ chia rượt đuổi, nếu may mắn thì bọn chúng sẽ tập trung lực lượng đuổi theo lũ ngựa, vì bọn ngựa bị thương nên chạy chậm và nhiều thịt hơn bọn họ. 

 

"Chạy nhanh lên còn một đoạn nữa là sẽ cắt đuôi được bọn chúng"

 

Bọn họ nhanh chóng chạy về phía trước, cũng may đêm nay là trăng tròn, đường đi tương đối dễ thấy bọn họ liên tục luồn lách qua những cây đại thụ, chạy tới khi đoàn người thấm mệt mới ngừng. 

 

 Từng người ngồi liệt xuống đất điên cuồng hô hấp, như hô hấp thôi là một việc hạnh phúc nhất trên đời. 

 

Hạng Nam ngồi liệt xuống đất than trách nói:

 

"Tiểu Ngũ hắn mới mười tám tuổi a, tuổi đời mới có nhiêu đó mà phải chết rồi, tất cả là tại ta"

 

Lạc Trần thấy hắn thất thần định đi đến nói vài câu thì thấy Dương Mịch đi đến chổ Hạng Nam vỗ vai an ủi:

 

"Ngươi đừng tự trách bản thân, trong đó cũng có một phần lỗi của ta, kẻ nên chết lúc đó là ta mới đúng"

 

Thấy có người an ủi nên Lạc Trần không tham gia nữa mà lạnh giọng nói:

 

"Bây giờ không phải lúc tự trách đâu, thoát ra khỏi đây rồi tính"

 

 "Hú hú"

 

Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng sói chu, mọi người thay đổi sắc mặt trong nháy mắt. 

 

"Tiếp tục chạy"

 

Cuộc đuổi bắt lại tiếp tục, bọn họ tương đối kém may mắn, Bạch dạ lang bọn chúng không tập chung đi đuổi lũ ngựa, mà muốn ăn chọn cả người lẫn ngựa nên đả chia ra để đuổi. 

 

Thấy từng mảnh hàng quang trong đêm tối chíu đến, từng đóm đỏ như máu liên tục ẩn hiện, biết bọn chúng gần đến, không còn nhiều thời gian, Lạc Trần hạ quyết tâm:

 

"Các ngươi chạy trước ta đoạn hậu"

 

Bọn họ không cọn nhiều thời gian, nếu ở lại kịch chiến chắc chắn sẽ bị đuổi kiệp kết quả chỉ có chết. 

 

Nghe vậy các binh sĩ kịch liệt phản đối, bọn họ lớn tuổi hơn Lạc Trần rất nhiều, nếu nói phải ở lại hy sinh thì phải là bọn hắn mới đúng:

 

"Không được, người ở lại phải là ta"

 

"Các người còn người thân còn gia đình phải chăm sóc, Hạng Nam chẳng phải ngươi còn đứa con gái sao"

 

"Nhưng mà....... "

 

"Không nhưng nhị gì hết, đây là lệnh, các ngươi phải sống hết cho ta"

 

Tiếng nói vừa dứt Lạc Trần đả quay đầu lao nhanh vào lũ yêu thú, để lại những đồng đội cắn chặc răng hai hàng nước chảy từ khóe mắt lao về phía trước.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.