Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Tổ khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1345 chữ

Chương 22

 

"Haizzzz"

 

"Đột nhiên nhớ tới một câu chuyện khi bé nghe mẹ kể"

 

"Khụ khụ"

 

Lạc Trần dựa lưng vào tản đá cảm thán, hắn liên tục ho ra máu, một đấu một với Bạch Dạ Lang đối với hắn không phải vấn đề gì lớn, đấu với năm thì quá sức đối với hắn. 

 

Từ thuở xa xưa có một sinh vật luôn luôn trốn tránh mọi việc xung quanh, thứ nó trốn tránh gọi là Khốn Cảnh, nó không có hình dạng nhất định. 

 

Nó chỉ như một làng khói luôn di chuyển khắp mọi nơi. 

 

Gặp khốn cảnh thì tìm cách tránh né, nó chưa bao giờ thử sức của bản thân đi đương đầu với Khốn Cảnh.

 

Có một ngày nó bị dồn vào đường cùng, do không dám đương đầu nên nó bị chèn ép, dù thử nhiều cách nhưng vẫn không thể tránh khỏi nó quyết định buôn bỏ. 

 

Thời khắc mà nó tuyệt vọng nhất một đóm sáng xuất hiện bên cạnh nó. 

 

Đóm sáng câu thông với nó:

 

"Người à, tại sao ngươi có thể yếu đuối như vậy"

 

"Sao không thử đứng lên đấu tranh, tìm chút hy vọng sống"

 

Sinh vật được gọi là Người trả lời với giọng nói yếu đuối:

 

"Ta không dám, bọn chúng rất đáng sợ"

 

Người hắn sợ hãi mọi thứ xung quanh, có thể nói yếu đuối là bản chất thật sự của nó. 

 

Đóm sáng nghe được câu trả lời của Người nó rất bất mãn vì bản chất của nó và Người trái ngược hoàn toàn. 

 

Đóm sáng tiếp tục khuyên nhủ như thể Người không đồng ý đấu tranh nó sẽ không bỏ qua:

 

"Người à, sống là phải biết đấu tranh để dành lấy thứ mà mình mong muốn, ngươi không có thứ ngươi mong muốn sao"

 

Người nghe nói vậy không chần chờ đáp:

 

"Ta không có mong muốn gì cả, mà nếu có thì chỉ mong được sống yên ổn thôi"

 

Đóm sáng nghe vậy chửi ầm lên:

 

"Sao mong ước của ngươi tầm thường như vậy chứ"

 

Nó quyết không từ bỏ ý định nó tiếp tục mê hoặc:

 

"Người à, ngươi không hận Khốn Cảnh sao, ngươi không ghét nó sao, chỉ cần người đứng lên chiến đấu thì khốn cảnh đối với ngươi không là thứ gì"

 

Dù nó cố gắng bao nhiêu dụ hoặc đi nữa thì đáp án vẫn luôn là như vậy, Người không muốn đấu tranh nó chỉ muốn yên ổn sống mà thôi. 

 

Hai bên lâm vào trầm mặc sao hồi lâu, như đưa ra quyết định trọng đại nào đó Đóm sáng nói với giọng rất ngưng trọng:

 

"Người à, ta và ngươi dung hợp với nhau đi, chỉ cần ngươi dung hợp với ta thì người có thể đấu tranh rồi"

 

Người nghe đóm sáng nói vậy nó rất bất ngờ, nó không thể tinh được đóm sáng lại chủ động rử nó dung hợp, nó không đồng ý ngay vì đây là quyết định rất quan trọng. 

 

Ai là kẻ dung hợp với ai là kẻ bị dung hợp, bọn nó khác nhau rất lớn ai là kẻ dung hợp thì kẻ đó là người chủ đạo kẻ sao phục tùng. 

 

Đóm sáng thấy Người do dự nên nó quyết định mở miệng nói trước:

 

"Ngươi không cần do dự, ngươi cứ dung hợp ta, với điều kiện chừa ý thức của ta lại, hai thân xác dung hợp còn ý thức thì tồn tại song song, chủ đạo thay phiên"

 

Người rất vui mừng vì với bản chất của nó không thể nào chủ động đi dung hợp kẻ khác. 

 

Đóm sáng bắt đầu mờ đi, dần dần lộ ra một bộ xương, cao tầm hai mét có màu trắng như tuyết, từng khúc xương to lớn tráng kiện, chiếc đuôi đong đưa qua lại trong rất bắt mắt, bộ xương có bộ răng nanh sắc bén như có thể cắn xé hết mọi thứ, bộ móng bén nhọn như có thể nhẹ nhàng xé rách bất cứ Khốn Cảnh nào. 

 

Đôi mắt như vực sâu thâm uyên có thể thôn phệ bất cứ mọi thứ. 

 

"Bất đầu đi"

 

Không biết là giọng của ai, chỉ thấy Người tiến gần lại bộ xương, lớp xương bắt đầu hòa tan từ từ dung nạp vào khung xương, quá trình diễn ra rất chậm rãi. 

 

Không biết là qua bao lâu bộ xương bắt đầu cử động, nó bắt đầu duy chuyển các đốt ngón tay sau đó là cánh tay và toàn thân. 

 

Khung xương ngước mặt lên trời gào thét:

 

"Ha ha ha, cuối cùng.... cuối cùng thì ta cũng có thể đấu tranh được rồi, Kiên Cường ngươi đúng là kẻ tốt"

 

Kiên Cường nghe Người nói vậy, có chút bận tâm nên quyết định khuyên nhủ:

 

"Người à, ngươi đừng có dại dột như vậy, hiện tại ngươi chưa phải rất mạnh đâu, chưa thể đối đầu với những khốn cảnh lớn được"

 

Người có thể đối mặt với khốn cảnh là nhờ có Kiên Cường, nếu không có Người vẫn mãi là như vậy không chịu đứng lên đấu tranh. 

 

Lạc Trần đứng dậy sao khi cẩn thận băng bó vết thương hắn chuẩn bị rời đi, nhưng cảm nhận được đàn Bạch Dạ lang đang đến, có chạy cũng chạy không thoát hắn nãy ra một ý định có chút điên cuồng, phải nói là thập phần mạo hiểm. 

 

Hắn rút thanh đau trên lưng nhanh tróng rạch bụng bạch dạ lang và chui vào, do tình thế cấp bách nên hắn không kiệp dọn sạch nội tạng cũng như máu của bạch dạ lang, nên chỉ có thể ủy khuất bản thân cố găng chịu đựng mùi hôi tanh đó. 

 

Bạch dạ lang quay lại nhìn thấy đồng bọn bị sát hại bọn chúng không có chút phản ứng nào, thậm chí có con còn liếm vết máu trên miệng, dấu hiệu của việc đàn ngựa đã bị bọn chúng khử sạch. 

 

Bọn chúng đi tìm xung quanh, dùng mủi của bản thân để đánh hơi, bọn chúng lần theo dấu vết để lại lay hoay một lúc bọn chúng không tìm thấy Lạc Trần nên chia ra, chủ lực đuổi theo nhóm Hạng Nam. 

 

Bạch dạ lang không tìm thấy lạc trần cũng là bình thường, hiện giờ hắn đang nằm xen lẫn giữa thịt và nội tạng  của giống loài chúng, toàn thân hắn dính đầy máu bạch dạ lang, dù có ngửi được bọn chúng cũng sẽ nghĩ đó là tộc đàn. 

 

Lạc Trần áp tai xuống đất tuy cách một lớp da nhưng cũng nghe được đại khái tình hình xung quanh, hắn nghe tiếng bước chân để phán đoán còn bao nhiêu con ở lại. 

 

"Bọn chúng còn bao nhiêu con, bốn con hay năm con"

 

Hiện giờ bạch dạ lang đang làm gì ư, đương nhiên là chúng đang ngẫu nghiến đồng loại của mình rồi, chúng là loài máu lạnh khi đói dần như bị mất đi lý trí, chỉ khi nó mới có được một ít ý thức, đối với chúng động vật mà nằm bất động dù là giống loài gì đi nữa cũng chỉ là thức ăn của bọn chúng. 

 

Chúng tập trung với nhau ngấu nghiến miếng thịt, dùng hàm răng bén nhọn cắng xuống từng mảng lớn hết con này đến con khác, đến lượt con mà Lạc Trần đang ẩn núp. 

 

Giây phút này hắn rất bình tĩnh, phải nó là bình tĩnh đến đáng sợ, hắn vẫn nằm im bất động nơi đó mặc cho bầy bạch dạ lang đang cắn xé ngoài kia. 

 

Lạc Trần cảm thấy bốn con bạch dạ lang nếu cố hết sức phần thắng của hắn là 50/50 được ăn cả ngã về không, hắn vẫn mang một phần tâm lý may mắn bọn lang ăn nó rồi rời đi. 

 

Lớp da bị xé mở ra, thịt của bạch dạ lang càng ngày càng ít.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.