Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Cứu Chiến Anh

Tiểu thuyết gốc · 1249 chữ

Chương 23

 

"Tướng quân, có một nhóm người đang hướng về phía chúng ta"

 

"Bao nhiêu người"

 

"Mười tám"

 

"Cứ để bọn họ tiến đến. hỏi thăm tình hình, rất có thể là người của ta"

 

Chiến Anh hạ đạt mệnh lệnh, từ đầu đến cuối giọng nói của hắn không lộ ra chút tâm tình nào. 

 

Hắn ngồi im trong lều trại như thể chưa có truyện gì xảy ra, hắn mặt áo giáp cả ngày lẩn đêm, như thể bản thân hắn luôn trong trạng thái chiến đấu, không có nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. 

 

"Sột xoạc"

 

Mảnh vãi chắn trước lều được vén lên, một tên binh lính đi vào theo sau đó là những người khác ai trên tay cũng bưng theo một mâm thức ăn. 

 

Khi mở nắp ra mũi hương lan tỏa khắp lều, từng món ăn tinh xảo hiện ra trước mắt đều là sơn hào hải vị nhân gian hiếm gặp, cùng với đó là một vò rượu ngon chỉ ngửi thôi cũng đủ để làm người khác choáng váng. 

 

Tên lính đi trước trấp tay về phía trước nói với giọng cung kính:

 

"Tướng quân, mời ngài thưởng thức"

 

Chiến Anh vẫn nhắm mắt đối với những đĩa thức ăn trước mặt liếc cũng chưa từng liếc chỉ nghe hắn nói:

 

"Mang xuống hết đi từ nay về sau không cần làm những món này nữa"

 

Tên kia nghe nói vậy đầu đầy mồ hôi nhanh chóng quỳ xuống tạ lỗi:

 

"Tướng quân nhưng có gì trách phạt"

 

Hắn nói với giọng rất gấp như thể nói chậm một từ thôi cũng khiến hắn mất mạng tại chỗ"

 

Chiến Anh rốt cuộc mở mắt hắn nhìn thẳng vào tên lính kia khuôn mặt không giận tự uy của hắn nhất là cặp mắt có thể nhìn thấu hết thảy kia nhìn chầm chầm vào ai kẻ đó liền cảm thấy khó chịu. 

 

Tên lính kia run rẩy càng lúc càng lợi hại, hắn đang cố gắng suy nghĩ xem hôm nay bản thân đã làm sai truyện gì, hắn càng nghĩ càng mê man, giọng nói của Chiến Anh truyền đến rốt cuộc lôi hắn về hiện thực:

 

"Ngươi không cần lo lắng, đi viễn chinh cùng với binh lính, họ ăn gì thì ta ăn đó, thấy họ ăn uống cực khổ ta ăn những thừ này trong lòng không yên"

 

"Mang ra hết đi"

 

Tên kia nghe vậy hết sức vui mừng, hắn cứ ngỡ hôm nay cái mạng này đã không còn, hắn nhanh tróng nói cảm tạ cùng những người khác dọn dẹp thức ăn. 

 

Khi ra khỏi lều bọn họ bản tán với nhau:

 

"Tướng quân thật anh minh a, thấy chúng ta cực khổ nên chịu cùng"

 

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý:

 

"Đúng"

 

"Số thức ăn này xử lý thế nào"

 

"Ta nghĩ nên ném hết đi"

 

"Như vậy không phải rất đáng tiết sao"

 

"Tướng quân không ăn, ngươi dám ăn sao"

 

"Không"

 

"Vậy thì tốt, mau đi xử lý thôi"

 

Cược đối thoại của họ Chiến Anh nghe hết, ai biểu hắn tu vi cao đâu, hắn chỉ cười nhạt rồi thôi. 

 

"Nên đi xem nhóm người này tại sao muộn vậy mới tới"

 

Hắn đứng lên đi ra khỏi lều, đi thẳng đến nơi nhóm Hạng Nam. 

 

"Hộc Hộc"

 

"Gán lên chút nữa là đến nơi rồi"

 

Hạng Nam cố gắng động viện mọi người cũng như động viên bản thân hắn, hiện tại hắn không thể nào chạy tiếp nữa. 

 

Dương Mịch cố gắng hô hấp khiến cho cơ thể hắn phập phồng liên tục, tim hắn hắn liên tục đập "Bịch Bịch", người xung quanh đều nghe rõ ràng tạo cho họ một cảm giác tim của Dương Mịch có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. 

 

Hắn cố gắng động viên mọi người:

 

"Gán chút nữa là được, không vì bản thân chúng ta cũng phải vì binh trưởng "

 "Tại sao các ngươi lại rấp gút như vậy"

Khi bọn họ đang cố gắng lê lếch bản thân để đi cầu cứu thì nghe tiếng nói như vậy, tất cả mọi người nhanh chóng thủ thể sẵn sàng chiến đấu. 

 

Bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh trong mắt mỗi người đều ẩn chứa sát khí, thấy người gặp nạn mà không hiện thân núp ở nơi tối truyền âm không phải hạng tốt lành gì, Hạng Nam Lạnh gióng quát lớn:

 

"Ai mau đi ra"

 

Do dùng thần thức truyền âm, nên tiếng nói mới đến trước, dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết, với việc này Chiến Anh không có bất cứ lời giải thích nào

Chiến Anh từ chong bóng tối đi ra, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm Hạng Nam, hắn đang xác định xem nhóm người trước mắt có phải người của mình không. 

 

"Nói các ngươi là ai, tại sao lại đến nơi cấm trại của quân đội"

 

Nhóm Hạng Nam nhất thời sửng sờ, Dương Mịch nhanh chóng nhận ra người đến là ai chấp hai tay trước ngực cúi chào:

 

"Thuộc hạ Dương Mịch bái kiến tướng quân"

 

Người xung quanh nghe vậy cấp tốc làm ra phản ứng, liên tục cúi chào. 

 

"Tham kiến tướng quân"

 

Xác định được phần nào nhóm này là người của mình nhưng Chiến Anh giọng nói vẫn không thay đổi vẫn quát lớn:

 

"Hồ đồ binh lính sao không có vũ khí, nói các ngươi là ai. "

 

Dương Mịch nhanh chóng phản ứng được tình huống:

 

"Bẩm tướng quân, nhóm của thuộc hạ bị yêu thú tập kích, Binh trưởng ở lại cản cho bọn thuộc hạ chạy trước, do cảm nhận được đợt thú này có chút bất thường nên cần quay về bẩm báo, bọn thủ hạ đã tự tiện vứt vụ khí cho tiện duy chuyển. "

 

Chiến Anh nghe vậy mặt không đổi nhưng giọng nói nhanh hơn trước:

 

"Các ngươi thược nhóm nào, binh trưởng trong miệng các ngươi là ai"

 

"Bẩm, thuộc hạ thuộc nhóm bốn, binh trưởng Lạc Trần"

 

Nói đến đấy nhóm người Hạng Nam cùng nhau trấp tay cầu xin Chiến Anh:

 

"Cầu tướng quân đi cứu binh trưởng. "

 

Chiến Anh khi nghe thấy động tĩnh xung quanh biết người mình xấp tới kêu Dương Mịch nói ra vị trí nhanh trong đi trước. 

 

"Sột xoạc"

 

Nghe thấy tiếng động nhóm Hạng Nam nhanh chóng tập chung cùng một hướng thấy người tới bọn họ thở nhẹ một hơi. 

 

"Các ngươi có thấy tướng quân không"

 

"Ngày ấy đi cứu người rồi"

 

Tên cầm đầu thở dài:

 

"Tướng quân vẫn nóng tính như vậy, chưa kiệp bàn bạc thì đả đi rồi"

 

Than phiền về than phiền hắn vẫn làm đúng nhiệm vụ của bản thân:

 

"Các ngươi đi theo ta về quân doanh, nghỉ ngơi còn binh trường của các ngươi chỉ cần hắn vận khí tốt cầm cự tới lúc tướng quân đến là sống rồi"

 

Hắn được Chiến Anh nói khái quát về tình hình trước khi đến nên không ngạc nhiên bao nhiêu. 

 

Dương Mịch ấp úng nói:

 

"Ngày có thể tìm giúp chúng tôi năm đồng đội khác không, khi chạy trốn chúng tôi chia ra không biết tình hình của nhau"

 

"Được, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ phái người đi tìm. "

 

Nghe vậy bọn họ mới thở ra một hơi.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.