Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo nghiệm

Tiểu thuyết gốc · 1403 chữ

Chương 24 

 

Một thân ảnh im lặng đứng trên cây cách nơi Lạc Trần không xa. 

 

Hắn chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, nhưng hắn không ra tay mà chỉ đứng nơi đó. 

 

Chỉ cần hắn ra tay Lạc Trần đả không phải rơi vào đường cùng, hắn có chút chán nản thở dài:

 

"Haizzz"

 

"Con của vị kia yếu kém vậy sau, thứ như vậy tốt nhất là không nên sống để tránh làm mất mặt vị kia"

 

"Đáng tiếc vị kia cả đời chỉ có một đứa con, không ngờ lại là một phế vật"

 

Bóng đen có chút chán nản, khi hắn quay người định rời đi như cảm nhận được điều gì đó thân hình hơi dừng lại một chút, chỉ để lại một câu trước khi đi:

 

"Xem như ngươi may mắn"

 

Thân ảnh của hắn dần dần mơ hồ trong đêm tối, khi Chiến Anh đến thì hắn đả đi xa. 

 

Khi đến nơi Chiến Anh quan sát xung quanh, trên đường tới đây hắn đã tiện tay tiêu diệt đàn Bạch dạ lang đuổi theo nhóm Hạng Nam phía trước, hắn lần theo dấu vết đi đến đây. 

 

Thần thức của hắn được lan tỏa ra xung quanh, nó vô hình vô chất, cảnh giới tới một độ cao nhất định mới có thể phát giác. 

 

Những nơi thần thức đi qua mọi thứ xung quanh không có gì có thể che giấu được hắn. 

 

Hắn biết đại khái tình huống của Lạc Trần xong, không ra tay vẫn tiếp tục chờ đợi xem kịch. 

 

"Xem hắn như thế nào"

 

............

 

Tình muốn của Lạc Trần càng lúc càng nguy kịch, hắn không biết hiện nay đang có người đang nhìn chầm trầm vào hắn. 

 

Hắn vẫn giữ im lặng không phát ra một tiếng động, hắn vẫn chờ, chờ đến khi mà toàn bộ thịt của bạch dạ lang bị ăn hết, là lúc mà hắn xuất thủ. 

 

Mọi thứ xung quanh diễn ra rất nhanh, nhưng đối với người đang lúc nguy kịch như Lạc Trần thì thời gian trôi qua rất trậm, mỗi giây trôi qua điều làm cho lòng hắn nặng hơn một phần. 

 

Hắn bắt đầu đếm số khi đếm đến mười là thòi cơ hắn động thụ thích hợp nhất. 

 

Một, hai, ba, bốn mỗi số đi qua thịt bạch dạ lang lại ít đi một phần, năm, sáu, bảy, thời gian trôi qua càng lúc càng trậm như thể mỗi cảnh vật xung quanh đều ngưng kết lại. 

 

Lớp thịt hiện giờ đả rất mỏng Lạc Trần có thể cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thể của bạch dạ lang thở ra. 

 

Tám, chín, mười. 

 

"Bùm"

 

Một vụ nổ mạnh diễn ra, Lạc Trần hắn cố gắng dùng hết sức để bung khung xương của bạch da lang, trong một khoảnh khắc thịt văng tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là những mảnh xương sường. 

 

Không con Bạch dạ lang tránh thoát khỏi vụ nổ vì khoảng cách của chúng quá gần, mỗi con đều bị một hai căn xương đêm vào da thịt, con xui xẻo nhất bị dính năm cây. 

 

Đao quang khắp nơi, hắn điên cuồng vung thanh đao của bản thân, từng nhát chém ra nhưng đa phần là chém vào không khí. 

 

Bọn bạch dạ lang vẫn còn choáng sao vụ nổ chúng chưa kiệp phản ứng, một hai con xui xẻo bị dính một đao, bọn chúng dần dần lấy lại được thanh tĩnh, từng con mắt đầy tơ máu hung tợn nhìn về phía Lạc Trần. 

 

Bon chúng xếp thành vòng tròn vòng quanh Lạc Trần, chúng chậm rãi từng bước quây quanh Lạc Trần, như người thợ săn đang ẩn nấp chờ con mồi. 

 

Chúng muốn cùng lúc xông lên giải quyết Lạc Trần, Lạc Trần cũng theo dõi chúng, Hắn cũng đang quang sát. 

Hắn đang cố xác định thương tích của từng con để đưa ra lựa chọn khác nhau. 

 

Hắn quyết định giải quyết con bị thương nặng nhất trước, vì khi bọn sói bị thương đó là lúc bọn nó điên cuồng nhất. 

 

Hắn nhanh chóng xác định con bị thương nặng nhất liều mạng lao về phía nó, khi vung đạo hắn cảm thấy đây là nhát đao mạnh nhất từ trước tới nay. 

 

Khi hắn hạ được con bị thương nặng nhất, cũng là lúc hắn lâm vào bị kịch, Những con bạch dạ lang khác đả đến gần hắn, thầm chí có con còn lao lên cắn vào cổ hắn, hắn may mắn tránh thoát nhưng vẫn bị gậm chúng vai, hàm răng của nó càng cắn càng sâu, những cây răng bén nhọn đang từ từ nhấn sâu vào thịch hắn. 

 

Bạch dạ lang dùng sức xé mạnh, nó nhanh tróng cách xa Lạc Trần, trong miệng nó còn ngậm lấy một miếng thịt, khóe miệng còn dính máu, như thể nó đang khiêu khích cùng với cười nhạo Lạc Trần

 

Tình cảnh của Lạc Trần càng lúc càng tệ, vai hắn mất một khối thịt khá to máu từ đó chảy ra nhìn hắn như mới từ vũng máu bước ra, toàn thân hắn được bao phủ bởi một màu đỏ. 

 

Hắn liên tục thở dóc, hơi thở của hắn một lúc một nặng,  liều mạng đó là từ duy nhất trong tình cảnh này hắn có thế nghĩ được. 

 

Hắn lao nhanh về con bạch dạ lang đả gặm hắn khối thịt, không biết có phải là do hắn mắt quá nhiều máu sinh ra ảo giác hay đó là sự thật chứ hắn cảm giác từng nhát đao hắn chém ra đều mạnh hơn trước. 

 

Hiện nay hắn chỉ cần ba đao là có thể giải quyết một con Bạch dạ lang. 

 

Mỗi đao hắn bổ ra đều như bôn lôi, mạnh tới mức có thể cấm thanh đao vào nữa người của bạch dạ lang. 

 

Rất nhanh hắn đả giải quyết bốn con bạch dạ lang còn lại, hắn cảm thấy toàn thân như bị móc rỗng, không còn chút sức mạnh nào, hiện tại một người bình thường cũng có thể giết hắn. 

 

Máu chảy càng ngày càng nhiều, mắt hắn bắt đầu mờ , tay chân không còn tí sức, hắn cổ giữ bản thân tỉnh táo để đi về phía trước nơi quân đội cấm trại. 

 

Nơi hắn đi qua đều để lại một đường máu dài, rốt cuộc hắn không chống đỡ được nữa, hắn gục ngả, hai chân hắn khụy xuống, hắn cố gắng ngước mặt lên trời để không nằm xuống, nhưng hắn thất bại hiện tại hắn quá yếu rồi không còn sức làm bất cứ điều gì, đành nhắm mắt xuôi tai vậy. 

 

Hắn chỉ biết chỉ cần gục ngả giữa rừng thì kết cục của hắn chỉ có chết, nhưng hắn bất lực, trước khi chết hắn không hò hét gì cả, hắn không hận bất cứ thứ gì kể cả đồng đội hắn chấp nhận hy sinh tính mạng để bảo vệ, hiện giờ trong tâm hắn là một mảnh tịch mịch. 

 

Hắn không cảm thấy gì cả chỉ biết nằm nơi đó chờ đời tử vong, nếu cho hắn làm lại hắn vẫn lựa chọn như vậy để đồng đội được sống, trong thâm tâm của hắn chỉ còn tĩnh lặng, đôi khi chết đối với hắn cũng là một việc tốt, nếu cha mẹ chết rồi thì qua thế giới bên kia đoàn tụ với họ, còn chưa chết thì cầu mong họ sống bình an. 

 

Đôi mắt hắn dần mất đi tiêu cự, bóng tối dần dần dáng lâm hắn không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh hắn đả chìm vào cơn mê. 

 

Chiến Anh đi lại gần hắn nhìn Lạc Trần với ánh mắt đầy tán thưởng, như thể đang nhìn chính con trai khi vừa làm được việc tốt vậy. 

 

"Người làm rất tốt, có thể nghỉ ngơi được rồi, mọi việc còn lại cứ để ta lo"

 

Hắn lấy ra một viên đan dược, bóp nó thành bột phấn để vào miệng Lạc Trần, nhờ vậy mới giữ được mạng của hắn. 

 

Chiến Anh thấy vết thương trên vai của Lạc Trần rất lớn máu chảy ra không ngừng hết cách hắn lại lấy ra một viên đan dược bóp thành phấn rồi rải lên miệng vết thương.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.