Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình Tĩnh

Tiểu thuyết gốc · 1436 chữ

Chương 25

 

Nhân tổ khi có được kiên cường thì điên cuồng đối phó khốn cảnh, hắn đang thực hiện những việc mà trước đây hắn không thể làm được. 

 

Cứ gặp khốn cảnh là hắn cứ xông về phía trước để tiêu diệt. 

 

Kiên cường đả khuyên nhủ hắn nhiều lần, nhưng hắn không nghe theo mà còn làm nhiều hơn. 

 

Số lượng khốn cảnh hắn tiêu diệt càng nhiều, đẳng cấp của khốn cảnh càng tăng cao. 

 

Có lần khi đối mặt với khốn cảnh, kiên cường bị thương rất nặng phải trờ rất lâu mới có thể hồi phục. 

 

Rồi một ngày trong lúc dưỡng thương, Nhân tổ gặp một đốm đỏ nó từ từ tiến về phía hắn. 

 

Đốm đỏ phát ra âm thanh câu thông với nhân tổ:

 

"Người à, ta đả quan sát ngươi rất lâu rồi, ta cảm thấy ngươi có thiếu hụt"

 

Nhân tổ nhìn về phía đốm đỏ tràn đầy ngờ vực, hắn có thể xác định thứ trước mắt hắn không phải khốn cảnh, hắn chậm rải mở miệng:

 

"Ngươi cảm thấy ta thiếu hụt cái gì, từ khi dung hợp với kiên cường ta đả được vẹn toàn"

 

Đốm đỏ lắc lư ở trên không tỏ vẻ không đồng ý với nhân tổ:

 

"Có lẻ ngươi cũng nhận ra rồi, khốn cảnh càng lúc càng lớn mạnh, chỉ với kiên cường thôi thì còn chưa đủ"

 

Nhân tổ lắc đầu hắn cảm thấy chỉ cần dựa vào kiên cường thì có thể vượt qua tất cả mọi thứ. 

 

Đốm đỏ cảm thấy nhân tổ vẫn chưa tin lời của nó:

 

"Ngươi không tin ta cũng được, nhưng ngươi phải tin tưởng kiên cường"

 

Nhân tổ nghe vậy mới chú ý tới vấn đề của bản thân. 

 

Hiện tại kiên cường có nhiều vết nứt, những vết nứt đó vẫn tiếp tục lan rộng ra, tới một thời điểm nào đó chính bản thân nó cũng đổ nát. 

 

Nhân tổ nhìn về phía đốm đỏ hỏi ra ý nghĩ của bản thân:

 

"Vậy ngươi nói xem, hiện tại ta đang thiếu thứ gì"

 

Đốm đỏ nói với giọng nghiêm túc:

 

"Ngươi thiếu là Bình Tỉnh, khi gặp mọi việc người phải dùng bình tĩnh để phân tích mọi việc"

 

Nhân tổ nghe vậy cảm thấy có lý, khi gặp khốn cảnh hắn chỉ biết dựa vào kiên cường lao về phía trước. 

 

Nhân tổ nhìn sang đốm đỏ:

 

"Vậy ta phải đi đâu để tìm Bình Tĩnh"

 

Đốm đỏ nhìn nhân tổ hồi lâu rồi mới nói:

 

"Ngươi không cần phải đi tìm, vì ta chính là Bình Tĩnh"

 

Nhân tổ nghe vậy rất vui mừng hắn liên tục thúc giục Bình Tĩnh mau dung hợp với hắn để bản thân hắn hoàn thiện hơn:

 

"Nếu ngươi là Bình Tĩnh như vậy thì quá tốt rồi, mau, mau lên dung hợp với ta"

 

Bình Tĩnh không có bất kỳ phản ứng nào với lời của nhân tổ, nó vẫn tiếp tục đun đưa bản thân trên không:

 

"Người à, ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi, ta không như kiên cường muốn có được ta thì ngươi phải đánh đổi"

 

Nhân tổ bắt đầu suy nghĩ về câu nói của Bình Tĩnh, hắn bắt đầu lo lắng vì không có Bình Tĩnh thì hắn không thể nào hoàn thiện hơn, nếu đánh đổi thì hắn không biết bản thân phải đánh đổi thứ gì. 

 

Bình Tĩnh thấy nhân tổ lo lắng nó phát ra âm thanh:

 

"Ngươi không cần lo lắng thứ ta lấy không có hại gì với ngươi"

 

Nhân tổ quay sang nhìn Bình Tĩnh:

 

"Vậy thứ ngươi muốn lấy là gì"

 

"Thứ ta muốn lấy là đuôi của ngươi"

 

Nhân tổ nghe vậy thì ngẩn ra, hắn nhanh tróng câu thông với kiên cường để xin ý kiến. 

 

Kiên Cường trả lời rất ngắn gọn:

 

"Người à, cơ thể này bây giờ không còn là của ta nữa, bây giờ nó là của ngươi mọi việc theo ngươi quyết định"

 

Nhân tổ nghe vậy thì chấp nhận lời đề nghị của Bình Tĩnh. 

 

Tiếng nói vừa dứt thì cơ thể Bình Tĩnh dần mờ đi lộ ra một tấm Da cùng Thịt. 

 

Thịt và da nhanh trong bao vây lấy nhân tổ, phần thịt bao bọc lấy Kiên Cường sao đó tới lớp Da bao bọc lấy thịt, phần đuôi của nhân tổ bị rụng xuống, hiện giờ nhìn nhân tổ có ba phần giống với con người hiện nay. 

 

Khác biệt lớn nhất của hắn cùng con người là hắn không có bất kỳ cơ quan sinh sản nào. 

 

Bình Tĩnh bao bọc lấy Kiên Cường với ý định che giấu nó đi, chỉ chừa lại Bình Tĩnh cái kiên cường đáng sợ nhất là cái bị bình tĩnh che lắp đi, vì khi đó không ai biết ngươi ở mức độ nào. 

 

......... 

 

Lạc Trần trong lúc hôn mê nhớ lại câu chuyện của nhân tổ, thường thì ai thiếu cái gì thì sẻ nghĩ đến cái đó. 

 

Lạc Trần hắn không đủ bình tỉnh để xử lý tình huống, sau lần vừa rồi xem như được bổ đầy. 

 

Do mất máu quá nhiều dẫn đến cơn hôn me kéo dài, sáng ngày thứ ba thì hắn lờ mờ mở mắt. 

 

Hắn cảm thấy toàn thân không còn một tí sực lực, như một con thú nhồi bông bị móc hết ruột ra chỉ còn lớp vải bên ngoài. 

 

Cơn đau truyền đến tác động trực  tiếp lên não bộ của hắn, lần vừa rồi hắn bị hơn hai mươi vết thương lớn nhỏ. 

 

Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng thất bại, đành nằm im đó ngắm trần nhà. 

 

"Sột xoạc"

 

Cửa bị mở ra một tên binh lính đi vào hắn thấy Lạc Trần tỉnh thì nhanh tróng đi báo với người khác. 

 

Năm phút sau trong phòng trật kính người, đa số là những rương mặt quen thuộc, là những đồng đội đả từng trung hoạn nạn với hắn. 

 

Thấy mọi người đều ổn tâm lý của hắn thoải mái phần nào. 

 

Mọi người thấy hắn tỉnh thì liên tục hỏi thăm cung như chúc mừng tay qua nạn khỏi. 

 

"Mọi người tránh ra, tướng quân đến"

 

Binh lính nhanh chóng chia ra làm hai chừa ra một lối đi, một người đàn ông trung niên từ ngoài đi vào, hắn có thân hình cao lớn, có khuôn mặt anh tuấn bất phàm, cắp mắt tràn ngập uy nghiêm nhìn đi đến đâu mọi người nhanh chóng trào hỏi. 

 

Chiến Anh hắn vẫn như vậy luôn luôn mặt chiến giáp bất kể khi nào. 

 

Hắn chậm rải đi đến bên giường Lạc Trần, nơi đi qua mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính ngưỡng. 

 

Tất cả binh lính ở đây đều cảm thấy hâm mộ Lạc Trần, khi bị thương được đích thân tướng quân đến thăm. 

 

Chiến Anh đi đến bên giường hắn chậm rãi mở miệng:

 

"Ngươi làm rất tốt, anh dũng hy sinh thân mình vì đồng đội"

 

Lạc Trần nghe mấy lời khen ngợi ấy, hắn không có bất kì phản ứng nào chỉ nói cảm ơn rồi tiếp tục nghĩ ngơi. 

 

Sau khi nói xong những lời khen ngợi không có tí bổ dưởng nào thì Chiến Anh rời đi những binh lính khác cũng giải tán. 

 

Lúc này không khí trong phòng mới dễ thở một ít. 

 

Lạc Trần đờ đẩn nhìn trần nhà, hắn không biết tại sau lúc đó hắn lại lựa chọn như vậy. 

 

Nếu là trước kia hắn sẽ không ngần ngạy vứt bỏ bọn họ phía sau chỉ lo thân mình. 

 

Có lẻ thời gian sẽ thay đổi mọi thứ, cũng có thể hắn đồng cảm với bọn họ về hoàn cảnh gia đình. 

 

Hắn lâm vào suy nghĩ miên man cho đến khi trời tờ mờ tối Hạng Nam bê thúc ăn vào, hắn mới lấy lại ý thức. 

 

Khi vào phòng Hạng Nam chưa kiệp lên tiếng thì Lạc Trần đả cướp lời hỏi trước:

 

"Tất cả mọi người không sao chứ"

 

Hạng Nam bê thức ăn lại gần hắn đặt trước mặt Lạc Trần rồi mới trả lời:

 

"Tất cả mọi người đều ổn, có ngươi là bị thuơng nặng nhất"

 

Thức ăn đa số là cháo trắng Lạc Trần vừa ăn vừa Hạng Nam nói

 

Khi nghe tất cả mọi người đều ổn hắn mới thở nhẹ một hơi, gánh nặng trong lòng rốt cuộc bỏ xuống. 

 

Ăn xong hắn chìm sâu vào giắc ngủ, không quan tâm đến mọi việc xung quanh.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.