Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Đế muốn gặp

Tiểu thuyết gốc · 1952 chữ

Trần Dương khôi phục lại sự khống chế với cơ thể, hắn có thể cảm giác rõ ràng được năng lượng trong người đang trôi đi như hồng thủy, lục giáp bao phủ toàn thân cùng vì thế mà biến mất.

"AI, tại sao ngươi không đưa ta xuống nơi rồi mới thoát khỏi trạng thái này, cứ rơi như vậy sẽ chết đó"

Trần Dương trong lòng hô hoán gào thét.

- Tinh, thời gian không đủ, hệ thống bắt buộc phải giải phóng năng lượng dư thừa trong người kí chủ nếu không kí chủ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng ngươi cũng không thể thả ta xuống như vậy có phải không.

Mất đi sự khống chế của hệ thống, những thương tích sau trận chiến vừa rồi liền ập đến, đau đớn khiến Trần Dương cả người co giật nhe răng không nói nên lời, từng thớ cơ như bị xoắn lại với nhau, bắp thịt giống như bị chém ra thành ngàn mảnh vậy, khủng khiếp hơn là hắn không thể ngất đi, chỉ cần vừa cử động là cơn đau dữ dội truyền đến khiến hắn bừng tỉnh, cả người tê liệt không thể nhúc nhích.

Viên Capsule vừa rồi đã nằm gọn trong ngực của Trần Dương, trận chiến kia coi như cũng không hoàn toàn là vô ích đi.

Trần Dương rơi xuống từ độ cao hơn trăm mét, vốn hắn còn muốn đổi lấy một thứ gì đó để tiếp đất an toàn thì một chấm đen phía xa đột nhiên bay vút tới.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời là người toàn thân đen như than, mặc quần áo ba tư, hắn chính là ngồi trên một tấm thảm nhanh chóng bay đến chỗ của Trần Dương.

Đây... Mr. Popo?

Đến khi Trần Dương sắp sửa chạm đất, Mr. Popo đã bay đến sát ngay cạnh, hắn một tay vươn ra liền túm lấy Trần Dương ném lên trên tấm thảm, bộ dáng cẩn trọng không dám sơ xuất nói:

"Xin chào ngài, ta là hầu cận của Thượng Đế, ngài có thể gọi ta là Popo, ta đứng từ xa đã quan sát trận chiến vừa rồi, ngài quả thật chính là người mạnh nhất mà ta từng gặp."

"Nói đi, có chuyện gì?" Trần Dương hỏi. Hắn xem ra thì người trước mắt này đã xem hắn là một tuyệt thế cao thủ, từ giọng nói đến hành động đều thể hiện ra sự tôn kính với bậc cường giả, Trần Dương tất nhiên cũng không ngại dùng danh phận này.

Dù sao chính mắt Popo đã chứng kiến thực lực của hắn, tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng như thế đã là đủ.

Quả nhiên, Mr. Popo không hề vì thái độ của Trần Dương mà phật ý, trái lại còn mỉm cười đáp: "Thượng Đế muốn gặp ngài!"

"Hửm!"

Trần Dương thầm giật mình, không ngờ bản than lại được chú ý sớm như vậy, tuy nhiên hắn đã biết được cốt truyện nên nghe đến danh hiệu thượng đế cũng không tỏ ra quá giật mình.

Từng cử chỉ của hắn rơi vào trong mắt của Popo đều khiến Popo càng đánh giá cao hơn hắn vài phần, người nghe qua thân phận Thượng Đế mà không tỏ ra kinh ngạc thì Trần Dương chính là người đầu tiên mà hắn gặp được.

Cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là một vị đại năng mang trên mình sức mạnh còn lớn hơn cả Thượng Đế, người ta không để ý đến cũng là điều đương nhiên thôi.

"Ngươi... Popo đúng chứ, vị Thượng Đế trong lời nói của ngươi là ai?"

Trần Dương giọng nói suy yếu hỏi.

Popo điều khiển thảm bay về phía Bắc, dọc đường vừa đi vừa giải thích: "Thượng Đế hiện tại là một lão nhân da xanh, ngài ấy mới kế nhiệm từ lão Thượng Đế được vài chục năm, nghe nói ngài không phải là người Trái Đất mà là ở một hành tinh nào đó ngoài vũ trụ."

"Hiện tại là năm bao nhiêu?"

"Hiện đang là năm 745, ngài có chuyện gì cần làm sao?" Popo dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Dương, tuy nhiên ngoài miệng vẫn thành thật trả lời.

Chợt hắn liền nhớ tới một lời nói của vị Thượng Đế tiền nhiệm: "Popo, thế giới này không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng, ngoài kia còn rất nhiều tồn tại so với chúng ta còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, chẳng qua là họ không tiện xuất thế mà thôi!"

Nhớ tới lời này liền để Popo cảm thấy nghi hoặc, người thanh niên trước mặt này chính là ẩn thế cao thủ mà lão Thượng Đế nhắc tới sao, lời nói như vậy chắc chắn đã rất lâu chưa xuất hiện, vậy mà lại có thứ có thể đánh ngang tay với người này, xem ra thế giới bên ngoài đầy rẫy những bí ẩn mà ta chưa biết đến. Lấy lịch duyệt mấy trăm năm của Popo mà cũng phải cảm khái, trí tưởng tượng đã bắt đầu đột phá đường chân trời.

Trần Dương nằm bên dưới trầm ngâm suy nghĩ, vậy hiện tại còn cách thời điểm cốt truyện diễn biến là 4 năm, cuối cùng hắn cũng xác định rõ ràng được thời gian ở thời không này.

Mà đứa con số mệnh Son Goku hiện tại chỉ là một nhóc tỳ hơi khỏe một chút thôi. Thời gian 4 năm Trần Dương nắm chắc có thể tăng sức mạnh lên nhanh chóng, thậm chí đạt đến cấp độ lực lượng như con khỉ đỏ kia cũng không phải là không thể.

Từng này thời gian đủ để hắn làm rất nhiều việc, Ngọc Rồng hiện tại hắn đang giũ một viên, từ vị trí mà hắn lấy được xem ra những viên còn lại không hề nằm trong cốt truyện, việc cần làm của hắn hiện tại là thu thập đủ cả thảy bảy viên rồi gọi ra Rồng Thần.

Đã từng nắm giữ loại sức mạnh có thể phô thiên cái địa, Trần Dương hiện tại trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, hắn muốn sức mạnh kia phải chính thức thuộc về mình, thậm chí là viễn siêu cấp độ đó

Mục tiêu của hắn cực kỳ rõ ràng, hắn muốn thành Thần thành Thánh, đạt được sinh mệnh vĩnh sinh bất tử!

Khi ước xong Ngọc Rồng sẽ phân tán, tính toán thời gian dò tìm của hắn cũng thời gian phục hồi của Ngọc Rồng thì thời điểm Rồng Thần hiện thế tiếp theo sẽ xấp xỉ với cốt truyện, hay thậm chí là trùng với nguyên thời không.

Đây... chính là thứ gọi là thiên ý sao?

...o0o...

Cả hai rời đi để lại phía sau là một bãi tàn tích khổng lồ, tin tức rất nhanh sẽ được mọi người biết đến, chỉ nhìn vào độ phá hoại cũng đủ khiến người ta tê cả da đầu mà hoài nghi nhân sinh.

Dọc đường đi hai người Trần Dương không hề nói thêm lời nào, không phải Trần Dương không muốn nói mà là không biết nên nói gì.

Tấm thảm bay này tốc độ không hề chậm chút nào, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Trần Dương ở trạng thái sinh mệnh bậc 2 nhiều lần, qua tầm mắt của Trần Dương cảnh vật bên dưới điên cuồng thối lui, bên tai chỉ còn duy nhất âm thanh gào thét của gió lốc, quần áo bị thổi bay phần phật khiến vết thương vốn còn ê ẩm thấu vào tận trong xương tủy.

Bay chừng vài hai phút, Trần Dương liền cảm thấy tốc độ đã chậm lại.

Trần Dương hiếu kỳ nhìn tới, chỉ thấy hắn đã xuất hiện ở giữa một khu rừng rậm bất tận, phía xa còn có một cây cột cao chọc trời, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy nó đâm xuyên qua làn mây không nhìn thấy điểm cuối, bên dưới thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số bộ lạc thổ dân đang nhảy múa giống như thực hiện nghi lễ nào đó.

Thánh địa Karin!

"Chúng đã sắp đến nơi rồi" Popo một dạng cười híp mắt để lộ ra hàm răng sáng bóng nói.

"Ừm!" Trần Dương khẽ gật đầu.

Vút!

Thảm bay bẻ lái bay thẳng lên thiên khung, chẳng mấy chốc đã đâm ra khỏi tần mây, Trần Dương vốn còn tưởng Popo sẽ đưa mình lên thẳng trên điện Mami của Thượng Đế nhưng hắn lại hạ xuống một nơi ở của Thần Mèo Karin.

"Thần Mèo có ở đây không?" Popo nói vọng vào.

"Khụ khụ, là sứ giả của Thượng Đế sao, ngài gặp ta có chuyện gì?"

Từ bên trong một con mèo già lông vàng chống gậy đứng thẳng bằng hai chân bước ra, dùng "tay" che miệng nói.

"Ta chuẩn bị đưa vị đại năng này đến gặp Thượng Đế, nhưng do ngài ấy vừa mới trải qua chiến đầu nên cơ thể có chút không ổn, ta đến là để xin Thần Mèo một viên senzu, chuyện này ta sẽ bẩm báo lên với Thượng Đế."

Thần Mèo nghe vậy liền giật mình, ánh mắt ngưng tụ nhìn về Trần Dương đang nằm trên thảm, trầm ngâm một lúc mới phá lên cười hà hà vuốt vuôt mấy chiếc râu nói: "Thì ra là vậy, vốn dĩ ta còn nghi hoặc hiện tại đã rõ ràng. Còn về Senzu thì dễ rồi, cho dù ngài không mở lời chắc chắn ta cũng sẽ không tiếc chút đậu này, năm này không hiểu sao lại thu hoạch được nhiều như vậy, vốn còn muốn đem tặng Thượng Đế một ít nhưng ngài đã ở đây thì ta liền nhờ ngài vậy."

"Thần Mèo quá lời rồi, ta hiện tại trên mình con mang trọng trách không thể ở lại lâu, ngày sau chắc chắn sẽ lại xuống làm phiền một phen."

"Cầu còn không được! Ngài chờ ta một lát."

Thần Mèo phá lên cười, nhảy hai cái liền đi vào bên trong, một lát sau đi ra trên quải trượng đã treo một túi nhỏ, hô một tiếng "Nhận lấy!" rồi quơ về phía Popo

Popo nhận túi Senzu rừ tay Thần Mèo mỉm cười hòa ái, hắn không mở ra xem mà đút vào trong ngực cúi người đáp lễ, xong xuôi mới huy động thảm thần dưới chân bay vút lên tầng trời cao hơn.

Popo đã đi, Thần Mèo lúc này mới ngồi phịch xuống mặt đất, hai "tay" vỗ ngực thở phào ra một hơi: "Dọa chết ta rồi, khi không tên này lại rước một tồn tại đáng sợ như vậy đến chỗ ta làm gì không biết, trận chiến khủng khiếp vừa nãy hẳn là do người kia chiến đấu tạo nên đi, may mà ta nhanh trí ứng biến, nếu không thì toi rồi. Ôi, Senzu quý báu của ta, năm nay thu hoạch chỉ được có mười hạt, vậy mà đã cho đi hơn nửa a!"

Nghĩ đến ánh mắt của thanh niên kia trước khi đi nhìn mình đầy thâm ý đột nhiên lông tơ trên người Thần Mèo liền dựng đứng.

Ta đây là lọt vào mắt xanh của vị đại năng này rồi sao?

Sống hơn 400 năm lần đầu nó mới thấy lo lắng như vậy, là phúc thì không phải họa.

Ta chỉ là một con mèo nhỏ thôi, các người đừng có thương nhớ ta... ta... ta không chịu nổi đâu!

...o0o...

Bạn đang đọc Hệ Thống Tại Thế Giới Dragon Ball sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.