Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Hầm

Tiểu thuyết gốc · 1513 chữ

“Ông biết có đường? Hàn Thiên Vũ nghi hoặc hỏi.”

“Tất nhiên rồi, không những thế, con đường này còn nối thẳng đến bên dưới Vọng Nguyệt Các, nơi Đế Hậu nghỉ ngơi, lão giả cười nói.”

“Thật như vậy? cũng đáng để thử, Hàn Thiên Vũ cười nói.”

Có vẻ đã nhìn ra Hàn Thiên Vũ động tâm, lão giả bèn uống hết cốc rượu để trên bàn rồi đứng lên, giơ bàn tay phải về phía Hàn Thiên Vũ.

Lão giả bèn nói, lối ngầm ở trong một cái giếng khô bị che đi ở phía bắc ngưu đầu thôn này, khi xong việc, cậu quay lại đây để gặp ta, chúng ta sẽ nói một vài chuyện về công việc sắp tới, thành giao chứ.

Vừa nói, lão giả vừa quơ quơ bàn tay phía trước mặt Hàn Thiên Vũ,

Suy nghĩ một lúc, Hàn Thiên Vũ gật đầu, bắt lấy tay của Lão gia, rồi nói

“Ông không sợ tôi khi xong việc thì bỏ đi?,”

Nghe thấy vậy Lão Giả cười lên một tiếng, yên tâm. Công việc sắp tới tôi nhờ cậu giúp sẽ nhất định khiến cậu cực kỳ hứng thú, vả lại, trông cậu cũng không phải là kẻ phủi tay khi xong việc. Ha Ha

Được rồi thành giao, lão giả móc từ trong ngực ra một tấm bản đồ làm bằng ra thú, đưa nó cho Hàn Thiên Vụ.

Tấm bản đồ này ghi lại đường đi của địa đạo ngầm, cậu cứ đi theo vạch đỏ là sẽ đến được bên dưới Vọng Nguyệt Các.

Cầm trên tay tấm bản đồ, nhìn kỹ từng chi tiết trên đó, có những ký hiệu, và vạch chỉ đường rất rõ ràng, cảm nhận tấm bản đồ bằng da trên tay cũng lưu lại mùi vị của năm tháng, hăn đoán ít nhất tấm bản đồ này niên đại phải từ 600 đến 700 năm.

Thú vị, Hàn Thiên Vũ tấm tắc khen. Ngẩng đầu lên địch nói gì đó với lão giả thì bất thình lình không nhìn thấy hắn đâu

Ngó ngang liếc dọc lúc, nhận ra không thể phát hiện ra tung tích của lão giả, Hàn Thiên Vũ lắc đầu thì thầm,

“Gặp cao thủ”

Cẩn thận nhét tấm bản đồ vào trong người, Hàn Thiên Vũ ôm lên đứa bé, tiến vế phía chiếc giếng khô ở phía bắc ngưu đầu thôn

Miệng giếng bị đóng kín, xung quanh mọc đầy rêu xanh, Hàn Thiên Vũ cẩn thận mở nắp giếng, nhận ra bên dưới không hề có nước, hắn cẩn thận rút ra thanh kiếm vừa mua được, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới giếng

Vừa đáp xuống dưới, cảm thấy không có nguy hiểm gì suất hiện, Hắn cắm thanh kiếm của mình xuống dưới đất, lôi ra tấm bản đồ, chăm chú đọc

Rựa theo tấm bản đồ, hắn tìm ra được công tắc ngầm của giếng cổ, nhẹ nhàn đưa tay ra ấm một cái.

“rầm rầm”

Từng phiến đá phủ ở thành giếng từ từ mở ra, cho đến khi to bằng một cái huyệt động đủ cho một người chui vào thì dừng lại, bên trong cực kỳ tối, xâu hun hút, Hàn Thiên Vũ thấy vậy đột nhiên nhắm mắt,

Khoảng chừng một giây sau, Hắn mở ra đôi mắt của mình, bây giờ nhìn vào con ngươi của hắn không hề giống một người thường chút nào, dường như có phần giống đôi mắt của loài mèo, sáng quắc trong đêm tối.

Quả thật là như vậy, Hàn Thiên Vũ Thị lực hiện tại cực kỳ sáng rõ, hắn nhìn ra được từng chi tiết ở trong huyệt động mà mắt thường không thể thấy được.

Đây cũng là kết quả của một bí thuật của Thiên Ma Nhân, giúp cho hắn di chuyển trong bóng tối dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhặt lên thanh kiếm mới, Hàn Thiên Vũ ôm theo bé con từ từ đi vào trong huyệt động, đứa được Hắn treo ở sau lưng, một tay hắn cầm theo kiếm, một tay thì mở ra tấm bản đồ, vừa đi trong huyệt động vừa quan sát bản đồ để tìm đường ra

“mấy tiếng sau”

Mò mẫm hơn nửa ngày trời, cuối cùng Hàn Thiên Vũ cũng đến được điểm cuối của tấm bản đồ, hắn chỉ hơi nghi hặc là lão giả từng cảnh báo hắn về mật đạo này có thứ gì đó nguy hiểm, nhưng hắn cũng chẳng hề cảm nhận được với giác quan của Thiên Ma Nhân,

Điều này làm cho đầu óc của Hàn Thiên Vũ căng cứng hết cả lên, vừa đi vừa không ngừng để ý xung quanh, dù sao hắn trên lưng vẫn còn mang theo đứa bé.

Một lúc sau, Hàn Thiên vũ mò mẫm đến được một ngõ cụt, quan sát xung quanh không còn đường đi, hắn bèn mở ra bản đồ, nhận ra đây đúng là điểm cuối của huyệt động, còn lại chỉ là hướng dẫn mở ra cơ quan, làm hắn thở phào nhẹ nhõm

Chạm tay vào cơ quan, một tiếng động quen thuộc giống ở giếng cổ phát ra, từng đợt phiến đá tách nhau ra xa, lộ ra một cánh cửa.

Nhìn thấy cánh cửa lộ ra bên ngoài những phiến đá, Hàn Thiên Vũ giơ tay mở cửa. cẩn thận từng tý một chui qua khe cửa.

Sau khi đi qua khe cửa, thì các phiến đá từ từ đóng lại, che đi cánh cửa như chưa có gì sảy ra, đang băn khoăn kiểm tra lại cánh cửa thì Hàn Thiên vũ nhìn thấy một nhà kho chất đầy gạo, mùi gạo mới bốc lên thơm nức cả căn phòng làm Hắn ngạc nhiên,

“chắc hẳn đây là một thông đạo tránh nạn của tổ tiên các đời Hoàng Đế về trước, chắc là lâu ngày không còn sử dụng đến nên chìm vào quên lãng, bây giờ trở thành nhà kho.

Đang trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên có một tiếng mở cửa nhà kho, nhanh như chớp Hàn Thiên Vũ nhảy lên trên trần nhà kho trốn đi.

Mở cửa ra là một đoàn tám người, có bốn vị cung nữ và bốn người còn lại là nam, có thể là người giúp việc trong cung kéo theo 2 chiếc xe đẩy,

Bốn vị cũng nữ cẩm thận từng chút, nhìn từng bao gạo bị chất đống, kiểm tra kỹ lưỡng, rồi giao cho bốn thanh niên kia vác lên xe hàng

Hàn Thiên Vũ nhìn ra tám người này không phải người học võ thì thả lỏng ra một hơi, hắn liếc nhìn về phía cửa nhà kho định trốn ra ngoài thì nghe thấy tiếng bàn luận

“hôm nay đế Hậu dẫn Lý tướng quân ra ngự hoa viên khoản đãi, nhớ là phải tìm ra nhưng nhiên liệu tốt nhất nhé” một cũng nữ nói

“ngự hoa viên?” Hàn Thiên Vũ thầm nhủ trong lòng, quả là một tin tức tốt, nhanh như thắt, Hàn Thiên Vũ dùng khinh công, lẻn qua cửa của nhà kho biến đi mất,

Vừa bước ra nhà kho hắn tìm một chỗ vắng người, lặng lẽ quan sát xung quanh,

Quan sát một lúc chẳng thu được tin tức gì, Hàn Thiên Vũ chỉ nhìn ra được một tòa lầu cao chót vót, đích thị là Vọng Nguyệt Đài

Cắm môi suy nghĩ một lúc, Hắn đành đánh liều, vận chuyển khinh công nhảy một hơi bay lên cao, đáp lại đỉnh cao nhất của Vọng Nguyệt Đài

Hàn Thiên Vũ cũng bất đắc dĩ phải làm việc này Vệ Giang Minh đã liều chết giúp hắn mang đứa bé này đến cho Đế Hậu, thì hắn phải tuần thủ lời nói của thầy, không dám chậm trễ.

Vừa đứng được lên lầu cao để quan sát, Hàn Thiên Vũ nhìn về phía một vườn hoa, xung quanh là một đoàn người, vác theo kiệu gỗ, đích thị trong đó là Đế Hậu, vì hắn cảm nhận được người ngồi trong kiệu có một khí tức cực kỳ khủng bố.

Hàn Thiên Vũ não bộ suy nghĩ cực nhanh, lo lắng nghĩ cách đi về phía đoàn người mà toàn mạng, thì đột nhiên ở phía xa hắn nghe thấy một giọng nói vang lên

“kẻ nào cả gan dám đứng ở trên vọng nguyệt các?”

Giật mình nhìn xuống dưới, cách đó không xa đoàn người xuất hiện một bóng người, mặc bộ giáp sắt bằng bạc, tay cầm thanh trường thương trông cực kỳ oai vệ.

Hàn Thiên Vũ không suy nghĩ gì nhiều nữa ngay lập tức lắc mình lao về phía vườn hoa.

Vị quân sĩ kia nhìn thấy Hàn Thiên Vũ vao vào đoàn người đang tuần hành, liền hừ lạnh, nhảy lên trên cao đón đầu Hàn Thiên Vũ vung ra một kích cản đường Hàn Thiên Vũ.

“to gan, còn dám lao vào, muốn chết sao?” người kia hét lên

Bạn đang đọc Thiên Ma Nhân sáng tác bởi gangstyle9702
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle9702
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.