Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh Cửa Thời Không

Tiểu thuyết gốc · 1451 chữ

Năm 2080, do biến đổi khí hậu, con người khai thác tài nguyên thiên nhiên, một cách nhanh chóng, khiến Trái Đất bị biến đổi khí hậu, ô nhiễm và suy thoái môi trường, cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên.

Dưới tình hình Trái Đất, ngày càng trở nên tồi tệ, không còn thích hợp, cho con người sinh tồn, Mỹ đã đưa ra hàng loạt dự án, huy động nhân tài trên thế giới.

Trong đó, bộ phận quan trọng nhất về không gian của Mỹ, là Cơ quan không gian Hoa Kỳ, đã bắt tay vào nghiên cứu chuyên sâu, về việc đưa con người, đến hành tinh mới đáng sống hơn.

Giáo sư Robert, người Anh đã tìm ra cách để xuyên không, nhờ vào giả thuyết  "vòng tròn Kerr", của nhà toán học Roy Kerr và các thiết bị hiện đại.

Sau nhiều lần thử nghiệm, ông đã tìm ra điểm đến bên kia, cho cánh cửa không gian của mình.

Nhưng vì, một số lý do môi trường khác nhau, nên điểm đến bên kia không gian, không chấp nhận, vật thể sống xuyên qua.

Nên khi dự án mở ra, Mỹ đã thử tìm cách đưa người sống xuyên qua, bằng cách tuyển chọn hà khắc, về sức khỏe, tiêu chuẩn chiều cao, đặt ra.

Và công bố, với thế giới nếu ai, có thể đi xuyên qua cánh cửa không gian. Mỹ sẽ, chi trả một khoảng Năm triệu Đô La. Và trợ cấp cho gia đình, người thân cho người thành công. Với kinh phí, hơn hai trăm năm mươi tỷ đô.

Dự án mở ra, năm, năm ở khắp các nơi trên thế giới, như Anh, Pháp, Nhật Bản, Trung Quốc... Nhưng, không một ai có thể bước qua được, bên kia cánh cửa.

Tổng thống Hoa Kỳ cho rằng, đây là một dự án mang tính thất bại, nhưng do Quốc Hội của Mỹ chưa thông qua, nên các cánh cửa được sắp xếp trên các nước, vẫn chưa được thu hồi.

Kiên Giang, là một tỉnh trong 63 tỉnh thành, tiếp giáp với biển của nước Việt Nam. Cũng giống như, các tỉnh thành của khác của Việt Nam. Ở đây, cũng được lắp đặt cánh cửa không gian, để tìm ra người, có thể bước xuyên qua.

Ngày hôm ấy, mưa rơi rất nhiều ở một quán cà phê nhỏ, có một bàn gồm bốn người, họ đang trò chuyện, rất hăng say.

"Bão thế này, làm sao có thể đi đâu, chơi được" Một người, trong số họ lên tiếng.

Những người còn lại, cũng gật đầu, đồng ý.

Thanh niên thấy vậy, nói tiếp: "Tụi bây, có nghe nói, cánh cửa không gian của Mỹ tài trợ, đặt ở các nước. Nhưng, không có một ai, có thể xuyên qua được không?"

Một người, trong số ba người còn lại, mới lên tiếng:

"Dễ dàng, xuyên không gian quá! Mỹ, nó đi một mình rồi, nào tới lượt nước khác!"

Những người, còn lại đều, gật đầu:

" Mày, nói đúng!"

Thanh niên, lại tiếp tục nói:

"Tụi bây, nghe cho vui, cũng đừng có mơ, qua được cái cửa, chết tiệt đó! Nghe nói, khắp thế giới, nào là quân nhân, vận động viên, kể cả các ngôi sao, thần tượng trên thế giới, đều không thể, bước qua cánh cửa đó."

Hắn nhìn qua một người, trong số họ rồi, nói:

"Ê! Vương Trung, sao mày im lặng thế, nói gì đi chứ! Không lẽ, tao nói không đúng sao!"

Thanh niên, vừa mới được nhắc, thấy vậy cũng nhìn đối phương, rồi trả lời:

"Tôi, có ý gì đâu! Tại do mưa bão, nên cảm thấy phổi, có chút đau."

Thanh niên tên Vương Trung, 28 tuổi sinh ra và lớn lên, ở thành phố này. Hắn, là một người có nhiều bệnh tật và mắc chứng sợ đám đông. Hắn tốt nghiệp cấp ba, thì do chuyển ngành nhiều khi lên học Cao Đẳng, nên bị gọi nhập ngũ. Sau hai năm ra quân, hắn được cho một số tiền và một thẻ học nghề.

Sáu tháng, kể từ khi ra quân, cuối cùng hắn cũng học được cho mình nghề tài xế xe, muốn đi làm phụ giúp gia đình. Nhưng, do không quen biết, trong ngành nghề này. Nên đến nay, vẫn không tìm được, việc để làm.

Thất nghiệp hơn ba năm, hắn cũng từng xin thử, các công việc khác như tiếp thị, nhân viên tài chính hoặc công việc tay chân, nhưng do hắn có ngoại hình khó coi, vừa béo, vừa lùn nên không, một nơi nào nhận.

Còn thanh niên, mở miệng hỏi là một người bạn thân, cùng chung trường thời cấp ba của hắn, tên Tuấn Tú, bạn bè hay gọi A Tú. Cũng giống như Vương Trung, đều thất nghiệp nhưng tên bạn thân này, lại sinh ra trong một gia đình khá giả, nên hắn rất có tiếng nói, trong đám bạn.

"Mày im lặng như vậy, chắc là không muốn nghe tao nói! Hay mày nghĩ, mày có thể xuyên qua, cái cửa đó!" Thanh niên tên A Tú, nhìn qua Vương Trung, với ánh mắt đầy chế giễu.

Hắn tiếp tục, đả kích người bạn của mình, nào là mập mạp, lùn cục, mọi sự công kích từ ngoại hình, đến khuôn mặt, không mấy thiện cảm của Vương Trung.

Những người bạn còn lại, chỉ biết cười lắc đầu, ngán ngẫm. Họ biết, miệng tiện của tên bạn này, nhưng không ai trả lời, vì cảm thấy đã là một thói quen.

Được một lúc, hắn lại nói:

"Thôi, hay là tao với mày, cá cược. Nếu như, mày có thể, bước tới gần cái cửa 3 bước, mà không bị luồng khí không gian, đẩy văng ra. Thì bao cho mày, một chầu thật lớn."

"Vậy, còn nếu nó có thể, đi xuyên qua thì sao?" Một người bạn, trong số bốn người, hỏi:

"Haha, vậy thì tao sẽ bao nó, ăn chơi một năm!" A Tú, mở miệng cười to, đắc ý vô cùng:

Hắn lại quay qua, nhìn Vương Trung đang lấy tay ôm ngực, đau phổi vì thời tiết, hỏi: "Sao, mày dám không? Nếu, mày thua tao chỉ, lấy một chầu cà phê thôi!"

Vương Trung ngập ngừng, nhìn lên bầu trời, suy nghĩ về cuộc đời mình, thất bại từ việc học hành, cho đến tình cảm.

Nếu, đã không gì để mất, sống ở đời có mấy chục năm, chỉ là cá cược biết mình sẽ thua.

Nhưng hắn, vẫn quyết tâm thử một lần, dù sao hắn có nghe nói, đến cánh cửa không gian đó.

Nhưng vì, khi mở ra có nhiều người đi thử, hắn thì lại sống khép mình, sợ nơi đông người, nên không dám bước vào.

"Được, tôi chấp nhận vụ cá cược này!" Hắn nhìn A Tú, một cách quyết tâm nói:

"Tốt!" A Tú, thốt lên:

Buổi trưa, của một ngày hè, nếu ngày bình thường, như mọi năm sẽ rất nóng bức, cháy cả da người.

Nhưng, do mưa bão, nên mặt đất ẩm ướt, các cây cao, cũng đọng nước trên lá, rơi xuống mặt đường.

Trước cánh cổng thời không, A Tú, lên tiếng: "Tiến vào đi, bọn tao ở đây, đợi mày!"

Vương Trung, nhìn đám bạn, rồi nhìn cánh cửa trước mặt. Đó là, một cánh cửa cao khoảng một trượng, xung quanh được nối dây điện chằng chịch.

Cách đó, khoảng mười thước, là một phòng máy lớn, do Mỹ lập ra, để theo dõi những ai tham gia thử thách, bước qua cánh cửa.

Hắn không nhìn nữa, mà bước thẳng đến cánh cửa, nếu không có gì xảy ra, thì hắn sẽ thất bại, vì hắn rất yếu, so với một người trưởng thành.

Nhưng lúc đó, trên trời một tia sét xanh to như một con rồng, đánh thẳng vào điểm giữa thời không của cánh cửa. Một lực hút rất mạnh, cuốn hắn vào trong.

Các bạn hắn, đứng xem đều tỏ ra giật mình, A Tú vươn tay ra, bắt lấy tay hắn kéo về sau. Nhưng do lực hút quá lớn, nên vẫn đành phải, buông tay.

"Nó, xuyên qua thật rồi!" Ba người, đồng thanh kêu lên:

Theo tiếng kêu lớn của ba người bọn họ, một người từ trong phòng máy chạy ra, nhìn vào cánh cửa không gian.

"Vào thật rồi, thật là vào thật rồi..! Phải liên hệ với cấp trên, để báo việc này cho lãnh sự quán, mới được." Người canh giữ phòng máy, hô to:

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.