Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ ỷ lại (6)

Phiên bản Dịch · 711 chữ

Chương 44: Kẻ ỷ lại (6)

Edit: Hắc Thiên

Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

----------------------------------------------------

Âu Dương hỏi rất chi tiết, mỗi nghi vấn đều có chừng mực, cũng không truy hỏi đến cùng, Nhuận nói gì hắn đều nghe như thế, không muốn nói hắn cũng không ép, quả thực y như khoác thêm áo blouse liền thay đổi thành người khác!

"Cho nên, trong cả tuần nay, trừ tôi ra cô cũng không giao lưu với ai khác?"

Vấn đề Âu Dương hỏi kéo Nhuận về với hiện thực. Cô ngẩn người, gật đầu, cả tuần này bản thân đều ở trong nhà, dù sao cô cũng không phải lo lắng chuyện tiền bạc, không cần ra ngoài đi công tác, ngày ngày làm ổ giữa phòng, tự nhiên không trò chuyện hay tiếp xúc với người khác.

Âu Dương nhíu mày: "Đâu có được, nếu cô không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vậy xuất viện hay không có khác gì nhau? Phải nỗ lực hòa nhập với xã hội chứ."

Nhuận sửng sốt, hóa ra đây là lý do Âu Dương để cô về nhà? Bởi vì Âu Dương cho cô xuất viện, sau đó lại lấy thân phận hàng xóm ở cách vách, Nhuận suýt nữa đã nghĩ hắn có ý đồ xấu xa nào đó...

Nghĩ đến đây, Nhuận có chút tự trách.

Âu Dương nhìn đồng hồ, nói: "Tôi đã hết giờ làm việc, hôm nay cứ thế này đã, trở về nhớ chú ý xã giao nhiều một chút, nhất là với nam giới, cuối tuần cũng nhớ đến sớm."

Nhuận gật đầu, trong lòng lại đầy bất an, xã giao nói dễ, nhưng với cô thì rất khó, cô gần như không có bạn bè gì, thậm chí cả người quen cũng chẳng có.

Lúc đứng dậy rời đi, Nhuận bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, phòng bếp nhà Âu Dương hình như vẫn chưa sắp xếp xong, liền hỏi: "Bác sĩ Âu Dương, anh chắc chưa ăn cơm chiều đi? Nếu không tôi mời anh một bữa, coi như tăng lần xã giao?"

Âu Dương nhìn Nhuận đầy kinh ngạc, nháy mắt hiểu được ý của cô, cười nói: "Tìm người xã giao khó vậy sao?"

Nhuận xấu hổ sờ sờ mũi: "Bắt đầu với người quen dù sao cũng dễ dàng hơn mà."

Âu Dương cũng cười, không từ chối, đáp: "Cũng không phải không được, vừa lúc lần trước là tôi đến cọ cơm, lần này để tôi mời cô."

Nhuận gật đầu, chỉ cần ở chỗ công cộng có nhiều người cô sẽ không sợ, hơn nữa Âu Dương xem như người quen, ăn bữa cơm chắc chắn không có vấn đề gì.

Âu Dương thu dọn một vài đồ vật, thay áo blouse, đưa Nhuận đến một nhà hàng, nơi này không lớn lắm, nhưng rất ấm áp, không huyên náo cũng không quạnh quẽ, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Âu Dương thở dài nhẹ nhõm, khẽ duỗi thắt lưng, tìm một chỗ ngồi xuống, sau khi gọi món thì cười với Nhuận: "Đừng nhìn nhà hàng này nhỏ như vậy, hương vị thật ra rất ngon, lúc bé ba mẹ thường hay dẫn tôi đến đây."

Nhuận dường như vô cùng hài lòng với hoàn cảnh xung quanh, khanh khách cười: "Nơi này quả thực có bầu không khí khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh."

"Rất giống trong nhà đúng không."

Âu Dương chỉ vô tình nói một câu như vậy, sắc mặt Nhuận nháy mặt đã xuống sắc, Âu Dương xấu hổ hỏi: "Tôi nói sai gì à?"

Nhuận lắc đầu: "Không có gì...Chỉ là, tôi thực sự hâm mộ anh."

"Hâm mộ tôi?"

"Ừ, quan hệ giữa anh cùng gia đình nhất định rất tốt, cho nên bầu không khí ấm áp này khiến anh cảm thấy giống nhà mình..." Nhuận nở nụ cười gượng, như hoa tường vi bị bão táp vùi dập: "Nơi ấy...Với tôi mà nói, chính là một cơn ác mộng..."

Âu Dương thấy ánh mắt Nhuận hạ xuống, trong lòng run lên, gia đình bất hòa sao? Chuyện đó cùng với việc cô sợ hãi nam giới có thể có quan hệ gì không....

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.