Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Thiên Âm

Tiểu thuyết gốc · 2934 chữ

Vũ Long đang ngồi trên một ngai vàng sáng loáng, thân mặc hoàng bào lấp lánh hai tay ôm hai mỹ nhân xinh đẹp Lâm Thanh Nhã và Bạch Thu Thủy.

Xung quanh là khung cảnh cung điện nguy nga tráng lệ, hàng trăm mỹ nhân đang chạy nhảy nô đùa trong đại điện, các nàng váy bướm thướt tha, mặt ai cũng tươi như hoa.

Đây chính xác là cuộc sống vương giả của một vị vua, mà Vũ Long chính là vua.

Hắn nhìn ngắm các mỹ nhân chạy nhảy bên dưới, miệng nở nụ cười hài lòng. Lâm Thanh Nhã ở một bên đưa tay ngọc ngắt trái nho chín mọng nước rồi đưa tới miệng của Vũ Long, nàng khẽ nói với giọng ôn nhu ngọt ngào : " Hoàng Thượng, để thiếp đút cho ngài."

Vũ Long vỗ tay lên bờ mông cong mềm mại của nàng, ánh mắt dâm dê nhìn vào cổ áo lấp ló cặp ngực tròn đầy đặn của nàng sảng khoái há miệng để nhận lấy trái nho từ tay Lâm Thanh Nhã.

Trái nho chín mọng tưởng chừng sẽ rất ngon khi vừa ăn vừa ngắm nhìn mỹ nhân. Nhưng trái lại là vị của nó dở tệ giống như vị của đất vậy, Vũ Long khó hiểu tại sao trái nho lại có vị của đất, hơn nữa Ái Phi của hắn chẳng lẽ lại to gan cho hắn ăn những thứ ghê tởm như vậy.

Vũ Long càng nhai càng thấy giống vị của đất, hắn định quay sang chất vấn Thanh Nhã thì phát hiện nàng đã biến thành một con vật ghê tởm béo ú, Bạch Thu Thủy bên còn lại cũng biến thành một con bọ cánh cứng to tướng, toàn bộ khung cảnh cung điện bỗng hóa thành một nơi giống như dưới địa ngục, đen tối và hôi hám. Vô vàn mỹ nhân hóa thành những con giun con gián, bò lúc nha lúc nhúc nhìn cực kì kinh dị.

" Hoàng Thượng, thiếp muốn hôn."

Con bọ cánh cứng mở miệng nói giọng của Thu Thủy. Làm Vũ Long sợ đến tím tái mặt mày. Sự biến đổi của ngoại vật khiến Vũ Long sợ hãi ném hai thứ đang ôm trong mình ra rồi lao đầu bỏ chạy. Nhưng chạy đi đâu khi hắn đã bị vô vàn sinh vật kia bao vây, hắn kêu cứu trong vô vọng.

" AAAAA!"

Vũ Long bật dậy trong cơn sợ hãi, hóa ra tất cả những thứ ban nãy chỉ là một giấc mơ. Hắn thở phào vì biết những gì vừa trải qua không có thật.

Nhìn kĩ lại, Vũ Long thấy mình không còn ở cánh đồng hoa nữa mà là ở một hang động tăm tối, có thể nghe rõ tiếng giọt nước từ trên cao rơi xuống mặt nước bên cạnh.

Cách nơi hắn nằm không xa có một đống lửa cháy âm ỉ, nhìn mãi cũng không thấy Hàn Nguyệt cùng mọi người đâu. Hắn cất tiếng gọi : " Hàn Nguyệt?"

Giọng nói của hắn vang lên trong hang động, không có tiếng hồi âm. Vũ Long tiến đến ngồi bên cạnh đống lửa, hắn nghĩ về giấc mơ ban nãy.

Việc mọi người bao gồm cả Vũ Long nằm ngủ trên cánh đồng hoa không phải do ngẫu nhiên, hắn cũng biết điều này và qua giấc mơ kia hắn cũng đã đoán được phần nào.

Vũ Long sinh ra nghi hoặc, nếu như tất cả đều ngủ trên cánh đồng đó thì...ai là kẻ đưa hắn đến đây?

Hắn kiểm tra thân thể một lượt xem có bị thương ở đâu không, sau đó đứng dậy muốn tìm đường ra khỏi nơi này để đi tìm nhóm Hàn Nguyệt.

Bỗng một giọng nói cất lên từ vị trí tối tăm mà hắn không hề để ý, giọng nói êm dịu pha chút bất cần của một nữ nhân : " Bạch Vũ Long, ngươi muốn đi đâu?"

Nghe có tiếng người ngay phía sau lưng mình, Vũ Long giật mình nhìn quanh cảnh giác cao độ. Đồng thời hắn tỏa ra linh lực để thăm dò vị trí của đối phương nhưng không cảm nhận được gì, điều đó chứng tỏ đối phương ở một đẳng cấp cao hơn hắn rất nhiều.

Vũ Long đảo mắt một cái suy xét tình hình, việc hắn nằm trong hang động này rất có thể là do người thần bí kia cứu giúp. Hắn thử thăm dò nói : " Người thần bí, chính ngươi là người cứu ta khỏi nguy hiểm sao?"

Giọng nói kia đáp : " Phải, nhưng cứu ngươi là để giết ngươi."

" Ta có thù oán với ngươi sao?"

" Phải."

Vũ Long nghe vậy hơi hoang mang, nhưng sau đó suy xét rồi nói : " Nói cũng phải, ngươi cứu ta một mạng thì ta nợ ngươi một mạng. Nhưng để ta hoàn thành tâm nguyện của mình trước rồi hãng ra tay."

Giọng nói kia bật cười khinh bỉ : " Ha ha chết đến nơi rồi còn ra điều kiện với ta."

Vũ Long không tỏ ra hoang mang hay sợ hãi, hắn chỉ bình thản nói với ánh mắt đượm buồn : " Chết có gì đáng sợ, chỉ sợ chết rồi còn những việc chưa thể làm."

Nói rồi hắn lấy ra một chiếc bình nhỏ đặt xuống đất rồi nói : " Ngươi chỉ muốn giết mình ta thôi sao?"

" Phải!" Giọng nữ kia đáp.

Vũ Long nói : " Vậy thì chỗ Phục Sinh Đan này tặng cho ngươi, có vẻ ngươi cũng đang bị thương."

Một quãng im lặng, sau đó từ trong góc tối mà Vũ Long không thể cảnh giác. Một bóng người từ từ bước ra, y phục đen tuyền toàn thân, đầu đội mũ rộng vành có rèm che kín gương mặt không thể nhận dạng, tay không tấc sắt, dáng người mảnh mai yêu kiều.

" Sao ngươi biết ta bị thương?" Cô gái đứng trước mặt Vũ Long, giọng nói sắc bén hỏi.

Vũ Long có con mắt khác người, tuy không nhìn ra nơi ẩn nấp của cô gái nhưng có thể nhìn thấy mơ hồ một quả tim với những đường gân máu đang chuyển dần thành màu đen ở bên trong cơ thể của cô gái.

Dựa theo cánh hành xử của cô gái, Vũ Long đoán nàng ta chỉ đang muốn thăm dò mình chứ không hề có ý giết hại.

Vũ Long không đáp lại câu hỏi của cô gái mà ngồi xếp bằng rồi nhắm mắt lại thanh thản nói : " Ra tay đi!"

Cô gái vẫn đứng im tại vị trí, bàn tay nhỏ khẽ nắm chặt lại vào nhau. Nàng biết Vũ Long đã nhận ra mình, nàng cũng không muốn giấu diếm thân phận mà từ từ cởi chiếc mũ trên đầu xuống ném sang một bên.

Vũ Long dùng tai cũng nghe được hành động ném mũ của nàng, hắn biết nếu nàng muốn giết hắn thì hắn không thể thoát vì vậy hắn không tỏ ra sợ hãi mà sẵn sàng chấp nhận cái chết.

Nhưng Vũ Long cũng đã tính toán, nàng đang bị thương một vết thương khá là nguy hiểm và vết thương này có liên quan đến một người của Thần Long Đạo nên hắn nghĩ nàng đến đây là để tìm kiếm phương pháp chữa trị.

Quả nhiên suy đoán của Vũ Long là đúng, người thần bí kia sau khi vứt bỏ chiếc mũ trên đầu lộ ra một gương mặt xinh đẹp nhưng không kém phần độc ác, không ai khác ngoài Thiếu Chủ Thiên Độc Tông - Thiên Âm.

" Mở mắt ra!" Thiên Âm dùng ngữ khí lạnh lùng sát ý ra lệnh.

Vũ Long từ từ mở mắt, thấy dung nhan của cô gái trước mặt thì gương mặt vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng thì chết đứng.

Thiên Âm vẫn rất xinh đẹp nhưng lại tiều tụy nhợt nhạt đi rất nhiều, có vẻ như vết thương kia đã khiến nàng phải lao lực.

Mặt Thiên Âm lúc này tỏ ra vô cùng tức giận, nhìn Vũ Long mà cứ như nhìn kẻ thù truyền kiếp mười tám đời. Nàng tiến lên mấy bước định làm gì đó với Vũ Long nhưng cơn đau nơi trái tim khiến nàng không chịu nổi mà khụy xuống, sau đó cố đứng lên nhưng cuối cùng vẫn là ngã xuống ngay trước mặt Vũ Long và được hắn đỡ lấy.

Thiên Âm ngất lịm trong vòng tay Vũ Long, hắn cũng cảm nhận được cơ thể nàng đang dần mất đi sức sống. Nhìn quả tim đen cùng với những gân máu đen đang lan tỏa ra bên trong cơ thể nàng, Vũ Long không khỏi kinh hãi và bất ngờ.

Thiên Âm là ai chứ? Thiếu Chủ của Thiên Độc Tông hùng mạnh. Kẻ nào lại có thể khiến nàng ra nông nỗi này.

Vũ Long lại nhớ đến thời gian bị Thiên Âm trà đạp, lúc đó quả thực hắn chỉ mong có cơ hội để trả đủ những gì nàng làm với hắn. Bây giờ chính là cơ hội, nhưng hắn lại không còn cảm giác muốn trả thù nữa.

Thiên Âm nằm im trong tay Vũ Long, nhìn nàng vừa đáng thương vừa đáng hận mà Vũ Long không khỏi đấu tranh tâm lý. Cuối cùng hắn cũng lấy ra một viên Phục Sinh Đan để cho nàng uống.

" Xin lỗi, đắc tội rồi." Vũ Long bỏ đan dược vào miệng rồi nhai nát sau đó áp môi mình vào môi Thiên Âm để mớm thuốc cho nàng.

Thiên Âm hoàn toàn không có phản ứng gì, Vũ Long dựng nàng ngồi thẳng lưng còn hắn ở phía sau giúp nàng vận công.

Mối quan hệ của cả hai cũng không thể nói trong một hai từ, ban đầu thì là tù nhân, sau đó thì trở thành đầy tớ. Lúc đầu quả thật Thiên Âm đối với Vũ Long rất ác độc, động tý là cho hắn ăn đòn thừa sống thiếu chết nhưng sau đó cũng đã tốt hơn ở mức có thể chấp nhận. Nhưng đó vẫn chỉ là giữa chủ nhân và kẻ đầy tớ, Vũ Long phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Bây giờ nếu hắn ra tay với nàng thì cũng không cảm thấy mình quá đáng.

Đối với tư thù cá nhân thì là vậy, nhưng Vũ Long không phải kẻ suy nghĩ nông cạn. Thiên Âm đã cứu hắn khỏi cánh đồng hoa trong tình trạng bị thương rất nặng.

Nàng là Thiếu Chủ Thiên Độc Tông, nếu như khiến nàng mang ơn thì sẽ là điều tốt đối với Thần Long Đạo.

Để khiến nàng mang ơn, Vũ Long sau khi giúp nàng vận công hấp thụ Phục Sinh Đan thì đặt nàng nằm xuống đợi cho dược lực phát huy công dụng, sau đó thì thả Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt ra để nó đi kiếm đồ ăn.

Một lát sau, Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt trở về với hai xác thú, Vũ Long nhốt nó vào trong giới chỉ rồi bắt đầu chế biến đồ ăn.

Thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt sang để xem Thiên Âm có phản ứng gì không. Phục Sinh Đan là loại đan dược trị thương tốt nhất mà Vũ Long có, nhưng khi hắn mãi không thấy trái tim và những đường gân máu trong nàng biến mất thì hắn. Biết đan dược này không có tác dụng với vết thương đó.

Với kiến thức hạn hẹp của Vũ Long cũng không biết vết thương đó là do độc hay thứ gì gây ra. Chỉ biết rằng một khi gân đen lan ra toàn thân thì Thiên Âm sẽ biến thành một thứ gì đó không phải là nàng nữa.

Mặc dù không thể chữa được vết thương kia, nhưng những vết thương thông thường trên cơ thể Thiên Âm đã bình phục, chẳng mất bao lâu nàng đã từ từ tỉnh lại.

Đôi mắt đẹp từ từ hé mở, tiếng lửa cháy lách tách bên tai. Thiên Âm cảm thấy cơ thể mình đã dễ chịu hơn rất nhiều. Những mệt mỏi của cơ thể đã tan biến như chưa từng xuất hiện, nàng quay sang nhìn thì thấy Vũ Long đang ngồi bên bếp lửa nướng thịt thú rừng.

Nhìn dáng vẻ của Vũ Long hiện tại, Thiên Âm ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế nhưng trong thâm tâm dần thay đổi. Nàng có thể nhận ra hắn thông qua khí tức quen thuộc do quãng thời gian dài sống cạnh nhau. Gương mặt của hắn hiện tại trong mắt nàng cũng coi là ưa nhìn.

Nàng được nuông chiều từ nhỏ, sống trong một môi trường khác nghiệt như ở Thiên Độc Tông nên tính cách của nàng cũng hơi tà ác. Chỉ cần nàng thích thì có thể lấy mạng người một cách thờ ơ, trong mắt nàng những kẻ yếu hơn nàng thì nàng đều có thể tùy ý giết hại như một con thú.

Kẻ có địa vị thấp khi gặp nàng, được chết dưới tay nàng phải lấy đó làm vinh dự.

Chính vì điều đó nên những hành động nàng đối với Vũ Long được coi là vinh dự cho hắn lắm rồi.

Nàng không nghĩ rằng một ngày nào đó Vũ Long lại trốn khỏi Thiên Độc Tông, nàng không hiểu tại sao nàng đã đối tốt với hắn như vậy mà hắn lại phản bội nàng.

" Tại sao?"

Cảm xúc dồn nén, Thiên Âm lạnh lùng hỏi.

Vũ Long quay lại nhìn nàng, gương mặt không vui không buồn, thở dài một hơi : " Ngươi muốn ta trả lời điều gì?"

Thiên Âm hỏi : " Sao ngươi lại phản bội ta?"

Vũ Long đáp : " Ta không phản bội ai hết, ta chỉ muốn về nơi ta vốn dĩ nên ở."

Thiên Âm nghiến răng : " Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, cần gì phải về nơi nào? Lý do vớ vẩn."

Nghe câu nói này của Thiên Âm, Vũ Long trợn mắt ngạc nhiên nhìn nàng giống như nhìn một thứ kì quái.

" Ngươi nói là ngươi đối xử tốt với ta?" Vũ Long cảm thấy nực cười.

Thiên Âm đáp : " Những kẻ từng trái ý ta đều đã lên bàn thờ ngắm gà rồi, chỉ có ngươi là còn sống. Như vậy quá tốt với ngươi rồi!"

Vũ Long không thể chịu nổi cách suy nghĩ của Thiên Âm, hắn bắt đầu nặng lời : " Bây giờ ngươi đang bị thương không thể đánh nổi ta, ta hiếp dâm ngươi sau đó trói ngươi lại đem theo như thú cưng...ngươi thấy sao?"

Ánh mắt Thiên Âm tức giận thấy rõ, sát ý nổi lên quát : " Khốn kiếp, ngươi dám nói với ta như vậy."

" Sao lại không được?" Vũ Long nhún vai nhăn nhở hỏi.

Hắn ngồi sát lại gần nàng, tay từ từ đưa lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng rồi nói với giọng lạnh lẽo vô cùng : " Tất cả những cô gái bị ta hiếp dâm đều sẽ trở thành vật sở hữu của ta, ngươi cũng không ngoại lệ đâu."

Thiên Âm cảm thấy ghê tởm, nàng cố quay mặt đi tránh né sự vuốt ve của Vũ Long, miệng không ngừng run rẩy đe dọa : " Dám động vào ta...ta sẽ giết cả nhà ngươi."

Vũ Long hừ lạnh, hắn thôi không vuốt ve gương mặt nàng nữa mà nói : " Ngươi tự cho mình có thể tùy ý giết người, ta cũng có thể cho mình tự ý hiếp dâm bất kì cô gái nào...chẳng phải cũng giống nhau sao?"

Thiên Âm khinh bỉ nói : " Ngươi lấy tư cách gì so với ta? Thiên Độc Tông có thể san bằng Bạch Gia trong một ngày. Ta là Thiếu Chủ Thiên Độc Tông còn ngươi chỉ là tên phế vật bị gia tộc ruồng bỏ."

Trong quãng thời gian Vũ Long trốn thoát và trở về Thần Long Đạo, Thiên Âm đã cho người điều tra về hắn, những thông tin cơ bản của hắn nàng đều đã nắm rõ.

Vũ Long không tỏ ra khó chịu khi nghe những lời Thiên Âm nói, quả thực hắn và nàng có xuất thân quá chênh lệch.

" Thì sao? Chỉ vì xuất thân siêu việt mà ngươi coi mạng người như cỏ rác, chơi đùa với tính mạng kẻ khác lại tự cho mình là đúng đắn! Nếu như không phải vì ngươi xinh đẹp và có bối cảnh hùng hậu thì sẽ chẳng có nam nhân nào đoái hoài đến ngươi...đồ xấu tính!" Vũ Long hừ lạnh, hắn lúc này khá là bực mình. Ngay sau đó hắn đi lại ngồi bên bếp lửa rồi lấy thịt nướng ăn.

Thiên Âm từ khi sinh ra đến giờ mới bị mắng như vậy, nàng tức giận, căm phẫn, uất ức, muốn phát điên, tất cả những cảm xúc tiêu cực của con người nàng đều muốn bạo phát ra ngay lúc này.

Nếu không phải nàng không thể tức thì ngồi dậy thì Vũ Long đã bị nàng xiên cho thành miếng bọt biển rồi.

Bạn đang đọc Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn sáng tác bởi kingmonster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingmonster
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.