Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Ức

Tiểu thuyết gốc · 836 chữ

Một ngôi nhà nhỏ bên sườn dãy núi Vu Sơn.Tiếng sáo bất chợt vang lên nặng nề mà u uất.Tiếng sáo len lỏi qua những rặng trúc hòa vào mây xanh,như mang theo nỗi cô độc của người thổi sáo.Gió nhẹ thổi qua xào xạc những chiếc lá như muốn phần nào vơi bớt đi sự cô đơn. Giang Trần như đang gửi trọn tâm tư mình theo điệu sáo da diết.Giá như có ai nghe,giá như có ai hiểu.

Chỉ cần một người thôi.Một người thôi thì thật hay biết mấy.Đã rất lâu rồi,không có người nghe hắn thổi sáo.Hắn thật sự chờ mong có ai đó cho hắn gửi gắm những nỗi buồn,nỗi cô đơn này.Cơn gió mùa thu đem theo ánh nắng chiều tàn bay bay qua sườn núi.Hòa quyện tiếng tiếng sáo vi vu,khi trầm khi bổng cùng vài đám mây đang lững lờ trôi. Vài chiếc lá rơi nhẹ.Kết thúc điệu sáo thê lương mà ai oán.Giang Trần bỗng như điên.Hắn dồn nén cả một đời võ học của mình vào cây sáo vạch ra những đường kiếm vào hư không.

                 " Chí tôn " - để làm gì chứ !?

Giang Trần được người đời tôn vinh là chí tôn trong giới kiếm đạo.Cũng vì hắn mang trong mình bộ kiếm pháp độc nhất vô nhị.Cùng với đó là tâm pháp nội công vô cùng thâm hậu.

                   " Kiếm pháp giỏi thì sao "



                 " Võ công bậc nhất thì sao "



                " Đứng đầu thiên hạ thì sao chứ "



          " Cũng chẳng thể bảo vệ được một người "

Giang Trần hét lên với khoảng không tịch mịch.Bao bọc hắn là luồng khí tức thay đổi liên tục.Khi thì nóng rát,khi lại lạnh lẽo âm u.Cả người hắn lúc xanh lúc đỏ.Hắn bây giờ thật giống sứ giả đến từ địa ngục.Trước đây không lâu.Bên cạnh Giang Trần cũng có một người luôn ngồi nghe hắn thổi sáo.Luôn quan tâm,chăm sóc cho hắn.Như tiết hết những u uất,những đau khổ trong lòng.Giang Trần thẫn thờ nhớ lại nụ cười ấy,khuân mặt,bóng hình ấy.Hơn bốn mươi năm trước.Khi ấy Giang Trần vừa tròn mười hai tuổi.Hắn sinh ra tại một ngôi làng nhỏ.Gia đình hắn là một trong số những gia đình thấp kém nhất trong thôn.Thôn của hắn có hơn trăm nóc nhà,nằm trơ chọi bên dãy núi Hoa Sơn,có cái tên rất trữ tình : Vĩ Dạ

Nhà Giang Trần ở cuối thôn,bên cạnh một dòng suối nhỏ.Còn nhà Hiền Diệp ở đầu thôn.Sáng sớm nào Hiền Diệp cũng đi ngang nhà hắn sang bên kia suối giặt đồ và lấy nước.Hiền Diệp nhỏ hơn hắn một tuổi.Nàng có đôi mắt nâu rất đẹp.Tuy còn nhỏ tuổi nhưng vóc dáng Hiền Diệp rất thanh tao thoát tục.Nàng như một nàng tiên hạ phàm.Giang Trần hay lén ra bờ suối nhìn trộm.Ánh mắt hắn say đắm và đam mê.

              " A a a a"

Đang mải mê ngắm mình qua làn nước.Hiền Diệp giật mình ngước lên phía xa nơi phát ra tiếng kêu la.Có một thanh niên đang bị một đại nương kéo tai lôi đi xềnh xệch.Chàng thanh niên cũng chạc tuổi nàng.Mi thanh mục tú,dáng người thanh mảnh.Cũng coi như có chút đẹp trai,thi thoảng ngoảnh đầu lại phía nàng.Trong lòng Hiền Diệp có chút bối rối vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Giang Trần vẫn tiếc nuối không thôi.Sáng nay khi đang coi trộm Hiền Diệp bên bờ suối thì bị mẫu thân hắn bắt gặp.Mẫu thân hắn đã rất tức giận,trách mắng hắn hết lời.

     " Giang Trần à,con sao suốt ngày chỉ lêu lổng làng trên xóm dưới. "

" ....... "

" Kỳ thi sắp tới rồi không lo học hành,còn đi coi trộm con nhà người ta nữa thật là... "

" Mẫu thân à con biết rồi !"

Mẫu thân Giang Trần đâu biết hắn chỉ thích võ thuật chứ mấy chuyện học hành thi cử kia hắn không nuốt trôi nổi.Nhưng từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ Giang Trần cãi lời mẫu thân của hắn cả.Phụ thân của Giang Trần hi sinh nơi chiến trường từ khi hắn còn chưa lọt lòng,nên từ nhỏ hắn chỉ có người thân duy nhất là mẫu thân.Phải nói rằng mẫu thân Giang Trần rất đẹp.Một nét đẹp mà khiến không biết bao nhiêu đàn ông vây quanh theo đuổi.Cũng vì sắc đẹp nghiêng trời lệch đất của mẫu thân mà gia đình Giang Trần nhiều lần gặp thảm cảnh.

Hắn vẫn nhớ khi hắn bốn tuổi.Cũng vì có người mê mẩn sắc đẹp của mẫu thân hắn mà gây nên đại họa diệt tộc kéo theo cả mẹ con hắn.May mắn gia đình hắn thoát nạn trong gang tấc.Nên mẹ con hắn mới chuyển tới vùng thôn xa xôi hẻo lánh này.Khi mới chuyển tới gia đình Giang Trần bị dân trong thôn xa lánh,hắt hủi.Mẫu thân của Giang Trần đành phải dựng nhà mãi tận cuối thôn,nơi ít người lui tới.

Bạn đang đọc Thiên Tình Kiếm sáng tác bởi DốiLừa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DốiLừa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.