Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi Xuống Phàm Giới

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Khi khối thiên thạch vừa bị đánh nổ thành hai mảnh, lôi điện trên trời cũng dần tan biến. Không quá năm phút sau, thiên khung lại trở về bình thường, mây yên gió lặng.

Bên ngoài sơn mạch, toàn bộ Nam Phong Thành đều nhìn thấy tràng dị tượng vừa diễn ra trên Thiên Cấm Sơn, chuyện này để cho không ít người phải sáng mắt, hơi thở trở nên dồn dập.

Đứng trong phủ đệ nguy nga, một trung niên mặc trường bào lập tức ra lệnh:

- Ngươi cho người tiến vào phía tây Thiên Cấm Sơn dò xét một chút, dị tượng kia không phải bình thường! Không chừng có thiên tài địa bảo xuất thế, như vậy chúng ta càng phải đoạt tới tay.

- Đại nhân, chúng ta làm sao tiến vào trong đó được? Hơn nữa nơi đó chưa từng vẽ được địa đồ, nếu cứng rắn tiến vào, chắc chắn sẽ mất mạng!

Tên thuộc hạ lo lắng, ngước mắt nhìn lên gã trung niên trường bào.

- Ngươi không biết tự mình lo liệu hay sao?

Người trung niên trường bào lạnh lùng nhìn về tên thuộc hạ, nhàn nhạt lên tiếng.

- Vâng, đại nhân!

Gã thuộc hạ nhận lệnh rời đi, không lâu sau bọn hắn liền cho người đứng bên ngoài sơn mạch canh giữ, chỉ cần có người tiến vào bên trong, bọn hắn sẽ cho người lần theo.

Chuyện này đã kinh động tới rất nhiều thế lực lớn trong Nam Phong Thành, tuy nhiên bọn họ chỉ đứng bên ngoài dò xét, không người nào dám thò đầu vào bên trong nộp mạng.

. . .

Ngay thời điểm Nam Phong Thành đang cho người canh giữ bên ngoài Thiên Cấm Sơn, thì tại một nơi xa xôi trong đại lục, nơi đây cách Nam Phong Thành hơn ngàn dặm, phải mất nửa tháng đi đường mới có thể tới.

Trong một tòa phủ đệ quyền quý cao sang, bên trong căn phòng là một gã thiếu niên chừng mười bảy tuổi, sắc mặt trắng bệch như người sắp chết.

- Ta đã chết rồi sao?

Thiếu niên lẩm bẩm, hai mắt cũng không có mở ra, cảm thấy xung quanh là một màu tăm tối, toàn thân đều đang đau nhức không chịu nổi, làm hắn liên tưởng mình đang ở địa ngục.

Nghĩ mình đang chịu khổ trong địa ngục, thiếu niên có chút bi thương, trong lòng thầm than thở:

- Đáng tiếc, Giang Thần ta thân là Thiên Đế chi tử, trong lúc tu luyện bị hạo kiếp đánh xuống, nhất thời bỏ mình mà đi...

- Ồ? Kinh mạch của ta có chuyện gì xảy ra? Nguyên khí quá mức yếu ớt! Không đúng! Đây không phải thân thể của ta, đây tuyệt đối không phải nhục thể của ta! Ta trời sinh Bá Đạo Chi Thể, làm sao kinh mạch lại yếu ớt thể này?

- Hơn nữa, nếu như ta đã chết, làm sao trong cơ thể lại có nguyên khí lưu động?

Giang Thần cố gắn mở hai mắt ra, phát hiện xung quanh không phải là địa ngục, trong lòng lập tức vui mừng, bất quá nghĩ tới thân thể này không phải của mình thì có chút tiếc hận.

- Ta quả thật là còn sống, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thân thể này là của ai?

Phát hiện chính mình còn sống, Giang Thần vừa mừng vừa sợ.

Rất nhanh, ở trong thân thể này, hắn đọc đến một ít trí nhớ còn sót lại.

- Nguyên lai chủ nhân thân thể này trùng tên với ta, là chư hầu chi tử của Trung Nguyên Đế Quốc. Nhưng ta đường đường là Thiên Đế chi tử, làm sao lại biến thành chư hầu chi tử của thiên triều phàm tục?

Trong đầu Giang Thần tràn ngập nghi vấn.

- Chẳng lẽ linh hồn của ta thật sự đã trùng sinh?

Trải qua mảnh vỡ ý thức của cổ thân thể này, Giang Thần rốt cục xác nhận được một sự thật kinh thiên.

- Giang Thần ta kiếp trước sống hơn ngàn năm tuế nguyệt, mặc dù không thể sánh ngang trời đất, nhưng cũng để người khác phải ao ước không thôi! Đáng tiếc hạo kiếp bất ngờ ập đến, thân mang Bá Đạo Chi Thể cùng tuyệt thế Võ Hồn, tu luyện gần tới đỉnh cao, cuối cùng cũng không thể tự chủ sinh tử của mình...

Nghĩ đến kiếp trước nhiều loại tao ngộ, nghĩ đến kiếp trước phụ thân mình chính là Thiên Đế, để cho Giang Thần có chút thất thần.

Bất quá, trong nháy mắt linh hồn của hắn xúc động kinh mạch, giống như một đạo lôi điện kích xạ linh hồn của hắn, đem những cảm xúc tiêu cực quét qua sạch sẽ.

- Ta là Thiên Đế chi tử, một tay chưởng quản Lâm Hiên Các hơn trăm năm, Địa cấp điển tịch, Thiên cấp công pháp, ta không gì không biết. Một thân đan đạo tu vi, càng là nổi tiếng khắp nơi. Chỉ tiếc kiếp trước chưa kịp làm gì đã bị hạo kiếp đánh xuống.

- Hôm nay được trùng sinh, Giang Thần ta rồi sẽ lại đứng trên đỉnh cao của đại lục này, sau đó trở về Đại Thế Giới. Lúc đó cho dù là Yêu Hồ đáng yêu, Lãnh Ngạo nữ hoàng, công chúa Thần Tộc, ma môn Yêu Nữ, tất cả đều phải ngã vào ngực ta, tất cả đều do ta chưởng khống, ha ha ha...

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Thần không khỏi tràn ngập một tia ngạo khí vô song, chân đạp thiên địa, không gì là không làm được.

Hiện tại, hắn chuyển sinh rồi mang theo trí nhớ của Thiên Đế chi tử, nhận được thân thể chết oan của chư hầu chi tử Giang Thần, để cho hắn vạn phần kích động.

. . .

Lúc này, trở lại bên trong sơn mạch, cổ thi thể tóc bạc tinh kim đột nhiên động đậy, hai tay đẩy xuống mặt đất nhẹ nhàng lật người trở lại, lập lập tức để lộ ra khuôn mặt.

Đây rõ ràng là một thiếu niên tầm mười tám hai mươi tuổi, người cao thước tám, sống mũi anh tuấn, đầu mày cuối mắt có đủ cương nhu, gò má cương nghị, vừa nhìn có thể làm say đắm mỹ nhân.

Chỉ là khi hắn ta vừa chậm rãi mở hai mắt, tóc bạc tinh kim lập tức hóa thành màu đen, ấn kí lôi hỏa trên mi tâm cũng tiêu tán theo.

Thiếu niên từ từ đưa tay ra trước mặt, che đi ánh mặt trời chói chang đang chiếu thẳng vào hai mắt. Lúc này hắn chỉ thấy toàn thân đau đớn, thân thể như đang muốn nứt ra thành từng mảnh.

Nếu giờ này có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói hắn chỉ là một tên thiếu niên, bởi vì khuôn mặt người này vẫn còn rất trẻ. Nhưng xác thực, thiếu niên này chính là Trần Vũ, là Tịch Diệt Thiên Tôn sống trên Thiên Giới, số tuổi đã vượt xa nhận thức của phàm nhân.

- Đây là có chuyện gì?

Tịch Diệt Thiên Tôn cố gắn lắc đầu vài cái, hắn chỉ nhớ rõ là mình đang chóng chọi với Hồng Mông Chi Lôi và Thiên Đạo Chi Hỏa, lực lượng thiên phạt bỗng nhiên tăng mạnh gấp mấy chục lần, sau đó hắn liền mất đi ý thức.

- Đây là đâu?

Tịch Diệt Thiên Tôn cố gắn gượng dậy, thân thể lung lay đứng lên, đưa mắt nhìn ra bốn phía, chỉ thấy trước mắt là một gốc cổ thụ cao ngút trời không thấy đỉnh.

Xung quanh chỉ toàn là cây cối, không có một bóng dáng Tiên nhân nào, đây rõ ràng là một sơn mạch, để cho hắn phải rơi vào trầm mặc.

- Làm sao linh khí lại loãng thế này?

Tịch Diệt Thiên Tôn nhướng mày, hắn cảm thấy linh khí xung quanh nơi này so với linh khí ở Thiên Giới là loãng vượt quá trăm nghìn lần, vô cùng mỏng manh.

- Ở đây, chẳng lẽ không phải là Thiên Giới?

Tịch Diệt Thiên Tôn nghĩ đến một khả năng, tiếp theo, hắn nội thị thần thức, chỉ thấy Hỗn Độn Chi Khí trong cơ thể cư nhiên tan biến, hầu như không còn móng nào.

Hơn nữa, toàn bộ kinh mạch đều bị phá hủy, đứt đoạn từng khúc, linh hồn chi hải ngay cả pháp tắt cũng bị cắt thành vô số đoạn nhỏ.

Không chỉ là linh hồn, kinh mạch trong cơ thể, mà ngay cả thân thể Thiên Tôn này cũng đã bị thương nghiêm trọng.

- Ahh?

Sắc mặt Tịch Diệt Thiên Tôn có chút biến đổi.

Tuy rằng hắn có thể tránh được một kiếp, đại nạn không chết, xem như có chút may mắn, thế nhưng một thân tu vi cũng đã mất sạch.

- Hô!

Tịch Diệt Thiên Tôn thở ra một ngụm trọc khí, thử mạnh mẽ vận chuyển đan điền.

Thế nhưng vừa vận chuyển đan điền, một cổ đau nhức truyền đến toàn thân, sắc mặt trắng bệch, tiếp đó trước mắt tối sầm lại, ngã xuống bất tỉnh.

Bạn đang đọc Thiên Tôn Chi Thiên Kiếp sáng tác bởi ButGayThanCo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ButGayThanCo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.