Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Sau Ta Là Trần Vũ

Tiểu thuyết gốc · 1331 chữ

Chớp mắt một cái mà màn đêm đã buông xuống, mây đen lại bao trùm toàn bộ sơn mạch, để cho mọi thứ bên trong trở nên ẩm ướt.

Mưa lạnh rơi xuống lích tích lách tách, mang theo hàn khí thổi qua làm cho người ta phải rùng mình, trong Thiên Cấm Sơn bóng đêm như mực, khung cảnh xung quanh tĩnh mịch dị thường.

Tịch Diệt Thiên Tôn nằm trên mặt đất, y phục trên người rách nát, vết máu trên vải đã bị cơn mưa đánh tan. Lúc này hô hấp ngày càng đều, hơi thở không ngừng tỏa ra khí trắng.

Mãnh thú và yêu thú thay phiên nhau rống lớn, làm vang vọng khắp sơn mạch. Nhân loại rất khó tiến vào trong đây, nên không ai phát hiện ra nơi này lại có một thiếu niên đang nằm bất tỉnh.

Bất ngờ, hai mắt thiếu niên chợt mở ra, mang theo một đạo tinh quang rồi nhanh chóng biến mất.

Ào ào ào...

Rầm!

Tia chớp đánh xuống, đánh trúng đỉnh Thiên Cấm Sơn, làm đá trên núi văng ra tung toé, khiến vô số phi điểu triển khai lông cánh, đón gió bay lên bầu trời rời khỏi đỉnh núi.

Sấm chớp chiếu sáng đại địa, cũng chiếu sáng thân thể thiếu niên ướt sủng đang nằm dưới mặt đất.

Nằm ở trên mặt đất vừa lạnh lại vừa cứng, bốn phía thật tĩnh mịch, Tịch Diệt Thiên Tôn không khỏi cười khổ trong lòng. Thật không nghĩ tới, Tịch Diệt Thiên Tôn hắn cũng có ngày lưu lạc đến nông nỗi này.

- Phàm nhân?

Tịch Diệt Thiên Tôn cười giễu chính mình, xem ra hắn phải nhanh khôi phục thực lực một chút mới được.

Thở ra một hơi thật dài, chịu đựng cảm giác đau đớn đang lan ra khắp thân thể, Tịch Diệt Thiên Tôn gượng người ngồi dậy.

Chỉ có điều, khi hắn thử gượng ép vận chuyển công pháp "Hỗn Độn Thiên Kinh" thì giống như lúc trước, truyền đến toàn thân là một trận đau nhức, bất quá lần này hắn không có hôn mê đi.

- Tịch Diệt Thiên Tôn ta tu luyện đã mười Đại Kiếp, bản thân đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn, ta không tin lần này ta không thể đem thực lực khôi phục lại!

Nhãn thần Tịch Diệt Thiên Tôn hiện lên một tia dứt khoát.

- Trở thành phàm nhân? Bất quá, ta cũng muốn thử cảm giác trở thành phàm nhân là như thế nào!

Cười nhạt một cái, Tịch Diệt Thiên Tôn thoáng thở dài, ánh mắt nhìn lên thiên khung xa xôi, như đang muốn nhìn xuyên thấu cả bầu trời.

Lúc trước, hắn không phải là phàm nhân phi thăng lên Thiên Giới để tu luyện.

Mà hắn chính là một quả trứng bằng đá, do hấp thụ tinh hoa trời đất trong hàng vạn đại kiếp, dần dần sinh ra linh trí, sau đó được Lục Đạo Thánh Nhân thu dưỡng.

Về sau trứng đá liền nở ra một người, người đó chính là hắn hiện tại, Tịch Diệt Thiên Tôn.

Bản thân hắn do trời đất sinh thành, nên thọ nguyên đã sánh ngang trời đất, không có điểm cuối, trường sinh bất tử, vượt ra khỏi luân hồi.

Mà "Hỗn Độn Thiên Kinh" được khắc bên trong trứng đá, sau đó được hắn học được. Nên tu luyện nhanh hơn những vị tiên nhân khác là điều không quá ngạc nhiên. Vì thế, chỉ mới có mười đại kiếp hắn liền đắc đạo thành Thiên Tôn.

Mười đại đại kiếp! (1 đại kiếp = 1.343.840.000 năm)

Nếu người khác nghe được con số này chắc chắn sẽ cười hắn, nói hắn là một tên điên. Vì dưới phàm giới căn bản không có mấy người biết được một đại kiếp dài đến mức nào.

Thiên Giới là chốn dành cho Tiên Nhân cư ngụ, là nơi cai quản tam giới, kể cả Luân Hồi Đại Đạo. Cho nên trên Thiên Giới có vô số pháp tắt gia trì, để cho mọi vật sống bên trong đều bất tử, trừ khi bị giết chết.

Bởi vậy, việc tính thời gian bằng con số ngàn vạn là không thể tính nổi. Nên số tuổi liền tính bằng đại kiếp, mà một đại kiếp chính là một lần tinh cầu lập lại quá trình "Thành - Trụ - Hoại - Diệt", để cho nhân loại khiếp sợ không thôi.

- Về sau ta không còn là Tịch Diệt Thiên Tôn nữa, mà là Trần Vũ! Vũ trong uy vũ, không gì sánh bằng!

Trần Vũ mỉm cười khi nhắc đến cái tên này, cái tên này là do sư phụ hắn Lục Đạo Thánh Nhân đặt cho hắn lúc vừa mới thành hình người, nên hắn rất trân trọng.

Cố gắn gượng người đứng dậy, ánh mắt quét ra xung quanh, nơi đây đã bị lôi điện phá hủy đến hoang tàn, xung quanh trăm thước là một bãi đất trống, không một bóng dáng cây cỏ mọc lên.

- Ài...

Thoáng ngẩn đầu nhìn lại sau lưng, nơi đó có một gốc cổ thụ to hơn mười trượng, ngọn cao trọc trời. Tán cây dày đặc che phủ xung quanh, dùng để che mưa che gió rất tốt, nó cũng là gốc cổ thụ lớn nhất quanh đây.

- Thôi thì tới đó vậy!

Trần Vũ cố gắn nhấc lên từng bước chân nặng nhọc, khi nào mệt mỏi không chịu nổi thì ngã người xuống đất nghỉ ngơi, khỏe lại một chút liền tiếp tục tiến về phía trước.

Không quá một canh giờ sau, sau nhiều lần dừng chân nghỉ ngơi, cuối cùng hắn cũng đi tới dưới gốc cổ thụ cao trọc trời.

Ngẩn đầu nhìn lên trên, Trần Vũ phát hiện ngay trên đầu chừng năm mươi thước, tại một nhánh cây bên trên, nơi đó có một cái hốc thật lớn, diện tích bên trong hẳn dư sức để chứa một người.

Nhưng hiện tại hắn đang rất mệt mỏi, không còn sức để leo lên trên, nên liền ngồi dựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi, ngoài ra không ngừng tìm cách tu luyện.

Thời gian đi nhanh như gió, mới đây mà ba ngày đã trôi qua, thương thế của hắn đã thuyên giảm rất nhiều.

Bây giờ Trần Vũ có thể thoải mái đi xung quanh dò xét, nơi này không có nhân loại lui tới, nên linh dược mọc bên như cỏ rác. Chỉ cần đi một chút liền hái được một bó lớn, hắn cũng không chế biến gì nhiều, trực tiếp ăn sống.

Hằng ngày, Trần Vũ đi xung quanh bắt tới một ít dã thú như: thỏ, gà, lợn rồi nướng lên ăn. Tuy mùi vị không quá ngon nhưng cũng giúp hắn lấp đầy cái bụng.

Nơi đây từng bị thiên lôi đánh xuống, làm cho đám yêu thú sợ tới vỡ mật, nên bọn chúng đều đã rời khỏi nơi này, tiến về nơi khác sinh sống. Một dặm xung quanh nơi này, dám chừng muốn tìm một con yêu thú cũng khó, cho nên nơi này hiện tại rất an toàn.

Sau bảy ngày dưỡng thương, thân thể Thiên Tôn đã giúp ích rất nhiều, không ngừng giúp hắn trị thương.

- Tới lúc tiến lên bên trên rồi!

Trần Vũ nhún chân một cái, thân thể nhẹ nhàng phóng lên cành cây, thông qua một hai lần nhảy liền tiến tới trước hộc cây.

Bên trong ngoài lá khô thì không còn thứ gì khác, diện tích trong này chừng hai mươi thước vuông, chỉ bao nhiêu thôi cũng thừa sức cho hắn sinh hoạt trong một thời gian dài.

Tiến vào bên trong, điều đầu tiên hắn làm là dọn dẹp lại chỗ này một chút, sau đó đi xung quanh tìm một ít thanh gỗ vừa phải để làm những vật dụng cần thiết.

Bạn đang đọc Thiên Tôn Chi Thiên Kiếp sáng tác bởi ButGayThanCo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ButGayThanCo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.