Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Tôn Gỉa

Tiểu thuyết gốc · 1670 chữ

Phạm gia,

Đám người Phạm Lãng từ ngoài cửa đi vào đại điện đã nhìn thấy Phạm Tẫn an tọa trên ghế chính điện , bên cạnh là các trưởng lão gia tộc

-Phụ thân

-Tham kiến Tộc Trưởng

Phạm Lãng nói :

-Phụ thận , con…

Phạm Tẫn khẽ cười đáp :

-Về rồi thì tốt, mau nghỉ ngơi đi , những chuyện này con đừng nghĩ nhiều nữa , một chút phiền toái nhỏ thôi , rất nhanh sẽ giải quyết được cho con , lúc đó những kẻ chế diễu , nhục mạ người khác lúc hoạn nạn sẽ phải rửa mắt mà nhìn , haha

Tuy , cha hắn tươi cười như vậy , nhưng Phạm Lãng biết Phạm Tẫn mong mỏi hắn thành tài như nào , từ khi mẫu thân hắn bị bắt đi , hắn biết cha hắn rất lo âu, đêm ngày chỉ ngắm nhìn chân dung nương tử được phác họa đặt trong thư phòng mà chờ mong có ngày gia đình ba người đoàn viên , hắn trở thành thiên tài đã mang đến cho cha niềm tự hào cùng với sự kỳ vọng rất cao , nhưng hiện tại hy vọng càng nhiều thất vọng lại càng cao , chính vì không muốn nhìn thấy cha hắn như vậy , Phạm Lãng đêm ngày liều mạng tu luyện nhưng linh khí trong cơ thể vẫn mãi không thể tăng tiến, ý chí không bao giờ lùi bước giúp hắn chưa từng nản chí ,rồi hắn sẽ tu luyện lại bình thường, nhất định có ngày hắn trở thành cường giả đỉnh cao của linh giới này , mang lại mẫu thân hắn trở về giúp cho đôi phu thê hai người lại được đoàn tụ .

-Phụ thân, nhất định ta sẽ mang lại lão bà của người về cho người .

Phạm Lãng thầm nghĩ

Màn đêm buông xuống trong căn phòng của hắn, Phạm Lãng cầm chiếc nhẫn màu lam trên tay , trên mặt nhẫn có khắc hoa văn cổ xưa cực kỳ thần bí , ba năm trước, cha hắn đưa cho hắn chiếc nhẫn này , nó là vật duy nhất mà mẫu thân hắn để lại, hắn luôn mang nó bên mình , như một lời nhắc nhở mối thù với thế lực đã mang mẫu thân hắn rời đi, hắn nhớ mẫu thân bao nhiêu thì thù hận với những kẻ kia lại càng nhiều bấy nhiêu.

Hắn thầm nghĩ ,:”mẫu thân , chẳng lẽ cả đời này nhi tử cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của phụ thân cứu người ra khỏi cổ tộc thần bí kia ư , ta thật là vô dụng vậy sao” , lúc này nước mắt hắn đã dàn dụa khắp khuôn mặt.

-Haiz , đúng là một hài tử ngoan , tiểu tử ngươi quả thật rất khá , sao lại tự trách mình vô dụng cơ chứ.

Ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn ( giới chỉ) một quang ảnh già nua hiện ra , khuôn mặt hiền từ nhưng mang theo một vẻ tang thương sâu đậm , Phạm Lãng thấy một màn này cũng giật mình lùi sau ba bước , ánh mắt nhìn vị bạch y lão giả đang khẽ mỉm cười kia mà hỏi:

-Ngươi là ai tại sao lại vào được Phạm gia ta.

Lão giả với vẻ mặt bình tĩnh pha chút vui vẻ nói:

-Tiểu hài tử đừng sợ ta chẳng qua là một linh hồn yếu ớt tồn tại trong giới chỉ mà thôi , haha nếu không phải hấp thụ được linh lực của ngươi trong ba năm nay thì sao ta có thể hiện thân được cơ chứ , nói đến cũng phải ra cảm ơn ngươi một tiếng mới phải.

Nói đến đây sắc mặt Phạm Lãng đại biến , phải đến một lúc lâu hắn mới thả lõng cơ thể nhưng oán hận ba năm qua đã lên đến cực điểm , chỉ trực chờ bộc phát mà thôi

-Linh lực , là ngươi , ba năm qua linh lực ta tu luyện chẳng những không tăng lên được còn giảm xuống nghiêm trọng , là ngươi biến ta từ một thiên tài trở thành một phế nhân , là ngươi hại ta bị người ngoài kinh miệt , ta được như ngày hôm nay là do ngươi ban tặng, nếm thử một quyền của tiểu gia đây

Lúc này, Phạm Lãng đã lao đến chỗ lão giả dùng hết sức bình sinh ra một quyền nện vào người lão , nhưng chỉ thấy quyền ảnh xuyên qua cơ thể lão và hắn thì ngã mạnh xuống đất , có lẽ hắn đã quên kẻ hại hắn lúc này chỉ là một đạo linh hồn , chứ nào có bản thể xác thịt để cho hắn đánh .

-Haha ,tiểu tử, ngươi đừng nóng vội như vậy , lão phu sẽ không làm hại ngươi , nhận ơn của người thì phải giúp người , mẫu tử ngươi có ơn với ta những thứ ta lấy của ngươi sẽ trả lại ngươi gấp vạn lần

Thấy tên tiểu tử trước mặt mình vẫn còn nặng oán hận lão giả tiếp tục nói:

-Tiểu tử ngươi cho rằng với cái danh thiên tài ở một tiểu quốc yếu ớt không có lấy một cường giả chân chính này sẽ có trở thành cường giả lớn mạnh hàng đầu Linh giới sau này sao , đúng là kẻ si nói mộng , hiện tại ngươi cũng không hiểu được thế giới kia , mênh mông , huyền ảo và thâm sâu đến mức nào đâu. Chút linh khí của ngươi muốn hồi phục chỉ là chuyện vặt , chỉ có điều mấy tên trưởng lão trong tộc ngươi cao lắm cũng chỉ có thực lực Linh Hoàng , căn bản không thể nào giúp nổi ngươi, thật quá yếu kém.

Lúc này, Phạm Lãng mới biết rằng tên lão giả trước mặt mình đây có lẽ là một đại nhân vật thực lực siêu cường trên thế giới này , có lẽ chỉ có lão mới giúp hắn hồi phục thậm chí bước lên con đường của cái thế cường giả sau này , hắn cũng đâu phải kẻ ngu , chỉ có điều mối nhục nhã bao năm nay sao có thể buông dễ dàng như vậy được chứ .Trong lòng hắn mang theo hoài nghi ‘ nếu hắn có lòng hại ta có lẽ sẽ không xuất hiện , cứ mặc ta như vậy không thể tu luyện , tiếp tục hấp thu linh khí , hắn xuất hiện lúc này có hai trường hợp có thể nghĩ đến , thứ nhất hắn muốn lợi dụng ta , thứ hai một lòng muốn trả ơn mẫu tử ta ‘

-Nếu lão đã nói được mẫu thân ta cứu vậy lão là ai , làm sao lại trùng hợp được mẫu thân ta cứu, chưa biết thực hư ta chỉ có thể coi ngươi là kẻ thù đã hại ta mà thôi.

-Cũng phải ta lấy linh lực của ngươi, khó trách ngươi hận ta như vậy được,Haiz , ta họ Phong tên chỉ một chữ Thiên , nhưng số người biết tên thật của ta trừ những người quen biết , quả thực rất hiếm , những kẻ khác thường gọi ta là Phong Tôn Gỉa , bạn bè thì gọi ta là Phong lão . Tiểu tử ngươi rất được dù có bị mất linh lực nhưng cũng năm lần bảy lượt tiếp nhận khảo hạch dành cơ hội đến Vạn Đảo Nhai, có quyết tâm , lại chẳng phải kẻ tâm địa ác độc cậy vào gia tộc làm điều xằng bậy , khá lắm , năm xưa ta bị kẻ khác ám hại trọng thương lại bị cừu nhân truy sát , bức bách lắm mới phải liều chết bạo thể, bảo tồn linh hồn , linh hồn dược sư như ta rất cường đại nhờ vậy mới thoát nạn , nhưng linh hồn suy yếu , may nhờ được mẫu thân ngươi dùng pháp bảo trong gia tộc cứu giúp cho ta chú ngụ trong nạp giới mới tránh được một kiếp nạn. Ngươi tưởng lão muốn hút lấy chút linh khí của ngươi sao, tình thế ép buộc ta mới phải làm vậy, hiện tại ta giúp lại ngươi là được thôi, yên tâm với kinh nghiệm trăm năm của ta chắc chắn sau này ngươi sẽ có thành tựu

-Haha, tiểu tử mau bái sư đi , ta thu ngươi làm đồ đệ, năm xưa những kẻ thiên chi kiều tử tới bái ta làm thầy không có hơn nghìn cũng có vài trăm , nhưng chưa có kẻ nào được ta thu nhận đâu.

Phạm lãng thấy vậy trong lòng vẫn còn ngờ vực , hắn băng lãnh đáp lại:

-Chờ khi lão khôi phục lại linh khí cho ta rồi hẵn nói đi.

-Có cốt khí tiểu tử ngươi ta nhận chắc rồi , từ nay về sau ta gọi ngươi là Tiểu Lãng đi vậy, mà tiểu tử ngươi muốn khôi phục lại linh khí thì phải cùng ta đến một nơi mới được.

     “ Là nơi nào”, Phạm Lãng vội vàng hỏi lại.

-Ngươi gấp vậy làm gì , nơi ta đưa ngươi tới gọi là “ Bích Thủy Hàn Đàm” nằm ở trong Vong Hồn sơn mạch, vả lại ngươi cần ở đấy tu luyện cùng ta một năm. Một năm sau nếu ta không nhầm chính là ngày tuyển danh ngạch tiến vào Vạn Đảo Nhai lúc đó ngươi có đủ tư cách hay không còn phải xem bản thân của ngươi rồi.

-Một năm , ta nhất định sẽ làm được , ta sẽ cho những kẻ nhục mạ ta phải trả cả vốn lẫn lời

Hắn hai bàn tay nắm chặt , ánh mắt kiên định hướng về phía Phong lão nói

Bạn đang đọc Thiên Tôn sáng tác bởi dinhhoc101120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dinhhoc101120
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.