Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi đi

Phiên bản Dịch · 770 chữ

“Chủ tử, chúng ta thật sự rất muốn ra ngoài rèn luyện với người, người mang chúng ta theo đi!”

Những người khác vừa thấy La Vũ mở miệng, cũng vội mở miệng nói. Bọn họ thật sự muốn ra ngoài với nàng. Nhất là lần trước sau khi La Vũ kể cho họ nghe chuyện gặp phải khi ra ngoài với chủ tử, bọn họ cũng đang mong chờ.

Tuy trải qua tu luyện sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đối với người tu luyện mà nói, đó cũng là một con đường không thể thiếu để tiến bộ. Hơn nữa đi theo bên cạnh chủ tử, bọn họ có thể hiểu nàng rõ hơn. Ở ngoài nàng cũng có thể chỉ dẫn cho bọn họ chút ít, truyệt đối có lợi với bọn họ.

Nhưng Phượng Cửu không có ý định dẫn bọn họ theo cùng, nên nói: “Vương triều Phượng Hoàng bây giờ chưa quá thái bình, vị trí quốc chủ này của cha tao cũng vừa ngồi lên không lâu. Ta không có cách tiếp tục ngây ngốc ở đây, nhưng các người thì có thể. Các ngươi giúp ta trông nom thật tốt, sau này không thiếu chuyện tốt cho các ngươi. Mai sau có cơ hội, ta sẽ mang các ngươi theo ta ra ngoài, nhưng không phải bây giờ.”

Nghe nàng nói vậy, mấy người họ biết là không đùa, cũng không nhắc lại. Dù sao thì vẻ mặt của nàng không phải như đang nói đùa, chủ tử ra lệnh như thế, bọn họ cũng chỉ có thể phục tùng. Vậy nên, tám người họ liếc mắt nhìn nhau, trầm giọng cùng đáp: “Vâng! Chủ tử yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ quốc chủ cẩn thận, bảo vệ thành Vân Nguyệt cẩn thận.”

Phượng Cửu dặn dò bọn họ một lượt rồi dạy bảo những Phượng vệ kia vài câu, xong mới về cung của nàng. Lúc này, Lãnh Sương và Lãnh Hoa đã canh chừng ở trong điện, thấy nàng về, hai người tiến lên đón.

“Chủ tử.”

“Ừ.” Nàng lên tiếng, ánh mắt rơi trên người Lãnh Hoa mang vẻ mặt hưng phấn, cười nói: “Ngươi chuẩn bị cho tốt, lần này dẫn ngươi ra ngoài tu luyện, tuy ngươi không có tu vi, nhưng với thái cực trong người cũng có thể miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân. Nếu có cơ duyên, không chừng ngươi cũng có thể tu luyện.”

Nghe thế, đôi măt Lãnh Hoa sáng ngời, vừa kích động vừa vui mừng hỏi: “Chủ tử nói ta cũng sẽ có cơ hội tu luyện sao? Nhưng không phải ta không thể thu luyện huyền lực sao?”

“Huyền lực thì ngươi không luyện được. Nhưng đến lúc ra ngoài, tìm cơ hội thử xem ngươi có linh căn tu tiên không, thì không phải là có thể tu luyện được rồi sao?” Nàng cười cười, nhấc chân đi về phía trước. Lúc vào trong phòng ngủ, thấy trên mặt bàn có mấy khay đồ, bên trên có đặt mười mấy bộ quần áo trắng, đỏ.

Vì lời này của nàng nên đã kích động Lãnh Hoa lẽo đẽo theo vào, thấy nàng đang nhì y phục, liền mở miệng nói: “Vài ngày trước, trong cung tới may khá nhiều áo bào cho quốc chủ. Lúc đó không tìm thấy chủ tử, quốc chủ liền ra lệnh cho ta sai người làm hai mươi bộ màu sắc khác nhau cho chủ tử. Ta sai họ làm mười bộ nam trang, mười bộ nữ trang, hôm nay làm xong mới vừa sai người đưa tới.”

Phượng Cửu cầm một bộ lên xem, ướm thử lên người, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ừ, không tệ, tất cả đều đẹp. Vừa hay, lần này ra ngoài không cần lo y phục không đủ.”

Nàng quay đầu nhìn hai người họ, cười nói: “Hai người lui xuống đi! Chỗ này cũng không cần phục vụ, về chuẩn bị đi. Đúng rồi, sai người mang Lão Bạch và Cầu Cầu đến, đến lúc đó chúng ta ở trong cung trực tiếp xuất phát.”

“Dạ.” Hai người họ lên tiếng, xong mới lui ra ngoài.

Ba ngày sau.

Trong cung của Phượng Cửu, lúc Diêm chủ thấy con ngựa tên Lão Bạch hưng phấn bước tới bước lui trong viện, không tìm thấy Phượng Cửu, chỉ có hai người Lãnh Sương và Lãnh Hoa trong viện thì hỏi: “Chủ tử các ngươi muốn mang con ngựa này theo cùng sao?” Cô nàng kia muốn trải qua tu luyện hay muốn đi chơi đây?

Bạn đang đọc Thiên Y Phượng Cửu (Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn) (Dịch) của phượng quỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi himedevil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.