Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nuôi Lớn Rồi Thịt

Tiểu thuyết gốc · 1028 chữ

Truyện được đăng duy nhất tại TruyenYY

Một phụ nhân từ trong nhà đi ra, chỉ thấy toàn thân chùm kín áo đen, không lộ mặt ra ngoài, chỉ có đôi tay lộ ra, nhìn hết sức kỳ quặc.

“Công tử, đây là lão bà của ta, tên là Mộc Hiên, nàng ấy bị bệnh lạ, khắp người nổi lên những vết xanh xanh yêu dị nên phải dùng áo choàng che lại, mong công tử thứ tội.” Phụ thân của Tiêu Thanh Hà khẽ khom người nói.

Ngạo Thiên khoát tay tỏ ra không để ý.

Đúng lúc này, “vèo” một tiếng Linh Nhi đã trở lại, trên tay có cầm một cái chân của một con gấu to, cả người của nó màu tím sậm, vậy mà Linh Nhi nhấc bổng nó nhẹ nhàng đi tới trước mặt đám người.

“Rầm” Nàng nhẹ nhàng quăng nó xuống đất, xác của con gấu văng xuống đất tạo nên khói bụi mù mịt.

Đám người tặc tặc lưỡi, mẫu thân của Tiêu Thanh Hà đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy một thoáng, Ngạo Thiên chú ý tới điểm này nhưng cũng không nói gì.

“Đây…Đây..” Đám người không thể nói nên lời.

Tuy kinh ngạc nhưng phụ thân của Tiêu Thanh Hà không chậm trễ, lóc thịt của con gấu ra rồi đi nấu nướng, Ngạo Thiên và Linh Nhi thì theo mẫu thân của Tiêu Thanh Hà vào nhà.

Ngạo Thiên hỏi tình huống về nơi đây.

Thì ra nơi đây gọi là Tinh Hà Đại Lục, trong đại lục phân chia lam bốn khu vực: Đông Vực, Tây Vực, Nam Vực và Bắc Vực.

Nơi bọn họ đặt chân đến là Bắc Vực.

Bắc Vực là nơi có thực lực kém nhất trong bốn vực, nơi cường đại nhất chính là Nam Vực.

Mà mỗi vực đều có những tông môn, thế lực đứng đầu.

Mộc Hiên chỉ là một phụ nhân bình thường, biết được quá ít.

Phụ thân của Tiêu Thanh Hà tên là Tiêu Nông.

Sau một lúc Tiêu Nông và thúc thúc của Tiêu Thanh Hà- Tiêu Nghị đi ra, bưng lên thịt nướng và cả món hầm, xào. Mùi thơm phức của đồ ăn truyền đến làm cho cả nhà thèm nhỏ dãi, đã lâu lắm rồi họ không được ăn ngon như vậy, nói chính xác hơn chính là lâu rồi chưa được ăn thịt.

Vốn dĩ đến cảnh giới của hai người không cần ăn gì vẫn rất khỏe mạnh, nhưng Ngạo Thiên vẫn quyết định ăn, đã quyết định đi du ngoạn mà không ăn thì thật là đáng tiếc, hắn dùng tay không cầm lấy một miếng sườn, trực tiếp gặm, thịt mềm, béo, ngọt khi được tẩm ướt, cắn vào trong miệng một cái thật sự là đê mê.

Linh Nhi thấy vậy cũng bắt chước cầm sườn nướng lên ăn, quá ngon, đôi mắt của nàng sáng rực, từ khi sinh ra nàng đã được ăn đan được, các loại linh thực, chưa bao giờ được ăn thịt nướng như thế này, nàng cúi xuống điên cuồng gặm không thua kém gì Ngạo Thiên, một nhà Tiêu Nông thấy hai người ăn thì mới dám bắt đầu đụng đũa, khi ăn còn không ngừng nói chuyện vui vẻ, oanh oanh yến yến một trận.

Đang ăn giữa chừng thì đột nhiên bên ngoài vang lên từng đợt tiếng la hét.

“Tiêu Nông, ngươi cút ra đây cho lão tử.”

Nghe được âm thanh này thì một nhà Tiêu Nông đang vui cười thì đột nhiên mặt xám xịt lại.

Ngạo Thiên cũng nhíu mày, có câu trời đánh tránh bữa ăn, nhưng mà kể cả thiên cũng không dám đánh khi hắn đang ăn. Thế mà lại có tên ất ơ nào đó đột nhiên chạy tới la hét, thật sự không ra thể thống gì.

Hắn cong ngón tay, khẽ búng, ‘xoẹt’ chiếc đũa hóa thành lưu quang bay xuyên qua cánh cửa, bay thẳng ra ngoài, tiếp đó bên ngoài im ắng lại.

Ở bên ngoài.

Một tên trung niên đang la hét đột nhiên bị một chiếc đữa bay xuyên qua họng, ngã phập xuống đất, mắt trợn trắng, chết bất đắc kỳ tử.

Tiêu Nông mở cửa ra xem thì đột nhiên hốt hoảng chạy vào, “Chết..Hắn chết rồi.”

“Cái gì?” Mộc Hiên kinh dị nói.

Đám người chạy ra ngoài thì thấy tên trung niên kia đã chết thảm.

“Chết…Chết thật rồi, lần này Hạ gia chắc chắc sẽ giết cả nhà chúng ta.”

Phụ nhân kia lên tiếng.

Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Linh Nhi hiểu ý, phất tay một cái, một đoàn hỏa diễm thiêu cháy xác tên trung niên kia thành tro bụi, không còn lại gì cho dù chỉ là tro cốt.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn ăn cơm mà thôi, không ngờ lại gây phiền phức cho gia đình người ta. Nhưng hắn không quan tâm, cái gọi là Hạ gia, hắn búng tay một cái cũng đủ để toàn gia chết hết, nhưng hắn làm biếng ra tay.

Vả lại lỡ như có tên Thủ Hộ Giả nào đó thấy thì rắc rối, mặc dù hắn không sợ nhưng mà thật rối rắm, mỗi lần mấy tên của thế lực đó thấy hắn là cứ lôi kéo, nịnh bợ, quá phiền phức.

Nghĩ vậy, hắn thả lỏng một hơi.

“Thanh Hà, muội có muốn tự mình bảo vệ gia đình không?” Hắn nghiêm nghị.

“Có…Nhưng muội…Không biết làm gì.” Tiêu Thanh Hà nâng gương mặt nhỏ nhắn khả ái lên.

“Có là được, từ hôm nay trở đi muội sẽ là vị đệ tử đầu tiên của Ngạo Thiên ta, ai đụng đến muội, ta diệt cả tổ tông nhà hắn, cho dù là tổ tông của hắn có nằm xuống mộ rồi ta cũng đốt cả khu đất đó thành tro bụi.” Ngạo Thiên lộ ra một thân bễ nghễ.

Linh Nhi ở bên cạnh chu cái miệng đỏ hồng ra, liếc nhìn hắn, nàng còn không hiểu hắn sao, chắc chắn hắn có ý định ‘nuôi lớn rồi thịt’.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 34
Lượt đọc 1328

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.