Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịt Linh Nhi

Tiểu thuyết gốc · 1005 chữ

Đám người Tiêu Nông trợn tròn mắt.

“Nhưng mà….” Tiêu Thanh Hà ngạc nhiên, lưỡng lự.

Ngạo Thiên cười cười, hắn cũng lười nói nhảm, hai chân dần dần rời khỏi mặt đất.

Lăng không! Chính xác mà nói đó là ngự không, tuy bọn họ chỉ là dân đen nhưng cũng hiểu được ngự không mà bay, chính là cảnh giới Thuế Phàm cảnh.

Ngạo Thiên từ từ hạ xuống đất, khoanh tay ra sau lưng, mái tóc bạch kim xõa dài xuống.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Tiêu Thanh Hà vội vàng quỳ xuống bái Ngạo Thiên.

Tuy Tiêu Thanh Hà còn nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ rất muốn được tu luyện, mong muốn có thể trở thành một tu sĩ, cho nên tiểu la lỵ này một mực nghiên cứu về tu luyện. Hiểu được “Lăng không phi hành” là có ý nghĩa gì, cho nên Ngạo Thiên vừa đáp xuống thì vội vàng bái sư ngay, tranh thủ cơ hội khó có được này.

“Được rồi, vi sư không có quà gì, vì để đảm bảo an toàn trước mắt thì ta sẽ thu cả nhà của ngươi vào không gian của ta, đợi đến khi ngươi có thực lực bảo vệ mình và gia đình thì lúc đó ra ngoài cũng không muộn.” Ngạo Thiên nói.

“Đa…Đa tạ công tử.”

“Đa tạ sư phụ.”

Ngạo Thiên khẽ gật đầu, tiếp đó phất tay, đám người biến mất, bao gồm cả Ngạo Thiên và Linh Nhi.

Đám người mở mắt ra, trực tiếp há hốc mồm, mồm người nào người nấy to như quả trứng gà, thật sự là quá hùng vĩ.

Chỉ thấy xuất hiện trước mắt đám người là những cây đại thụ chọc trời, ngước nhìn không thấy ngọn, có thể nghe cả tiếng thác chảy ầm ầm, càng kinh hãi hơn là bọn họ đang đứng trên một con rùa, tuy nói rùa nhưng hình thể của nó cực lớn, mai rùa tràn đầy rêu, bọn họ đứng cũng không nhìn ra được đây là con rùa.

Đây chính là Thủ Hộ Linh trong không gian của Ngạo Thiên, đạt đến cảnh giới như hắn thì đã có thể sáng tạo không gian riêng, mà không gian này chỉ có hắn mới vào ra, tự nhiên được, vả lại trong không gian này hắn chính là chúa tể. Được xưng là Không Gian Bổn Nguyên, mà con rùa này chính là Thái Cổ Cự Quy, được chính Ngạo Khang và hai vị Đại Đế cảnh còn lại bắt về cho Ngạo Thiên.

“Công tử…Đây là…”

Đám người Tiêu Nông kinh sợ không thôi, nơi này quả thực chính là tiên cảnh.

“Cứ yên tâm ở đây đi, các người đang đứng trên Thủ Hộ Linh nơi này, miễn là còn trên lưng nó thì các người có thể an toàn, thức ăn đồ thì các người cứ săn bắt ở đây.”

Ngạo Thiên yên tâm mà nói, bởi vì trên lưng Thái Cổ Cự Quy nó đã tự làm một màn chắn phòng hộ, đám người không thoát ra được, vả lại trên lưng của nó cũng đã hình thành một khu rừng thu nhỏ, động vật ở đây chỉ là động vật bình thường, và một số quái thú không nguy hiểm nhiều mà thôi.

“Thanh Hà, tạm thời con cứ ở đây đi, vi sư có chút chuyện cần phải xử lý.”

Nói xong thoắt cái thân ảnh biến mất tại chỗ.

Bất giác Linh Nhi đỏ mặt, thoắt cái cũng biết mất theo…

Ngạo Thiên đang đứng trước một tòa đại điện màu vàng óng, bên trên có khắc hai chữ bễ nghễ: “Ngạo Thiên”

Linh Nhi đến sau, thấy hắn đến đây, nhịn không được dậm chân, đi đến véo hông hắn, đôi môi nhỏ nhắn chu lên.

Thế mà Ngạo Thiên chẳng mảy may quan tâm, xoay người lại, bế phốc cả người Linh Nhi lên.

“Haha, bà xã đại nhân, giờ đến lúc phu quân ‘trừng trị nàng’.” Ngạo Thiên nhìn thân thể của nàng mà cười tà.

“Đáng ghét.” Khuôn mặt của Linh Nhi đỏ bừng lên, ngượng ngùng úp mặt vào lồng ngực hắn.

Ngạo Thiên bế Linh Nhi đi vào trong đại điện, chỉ thấy có cái giường cực lớn, hắn tiến đến, thả Linh Nhi xuống, tiếp đó hắn vội vàng, hai tay khẽ kết ấn, một vòng bảo hộ bao quanh đại điện.

Nhìn Linh Nhi đang xấu hổ chui đầu vào chăn, hắn khẽ nuốt nước miếng.

Một trong những mục đích mà hắn muốn đi du ngoạn đó chính là thịt Cổ Linh Nhi, tuy cả hai từ nhỏ đã được xem là thanh mai trúc mã nhưng hắn vẫn chưa ăn được nàng, đó chính là lão phụ thân của hắn, không biết mắc cái mớ gì không cho phép hắn làm bậy với Linh Nhi, mỗi lần hắn vừa sờ đến bụng Linh Nhi thôi là lão lại quát kinh thiên động địa, khiến hắn không dám hạ độc thủ.

Giờ đây hắn đã có thể làm chuyện mà hắn muốn.

Ngạo Thiên tiến đến, tay phải sờ lên cặp chân dài trắng nõn cân đối của nàng, sờ dần dần lên trên đùi nàng, cảm giác mềm mịn làm cho hắn hít một hơi.

Thân thể Linh Nhi run lên, tiếp đó chỉ thấy bàn tay sắc quỷ của Ngạo Thiên đột nhiên bóp mông của nàng một cái.

“Á..” Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng vội rên rỉ một tiếng.

Ngạo Thiên nở nụ cười tà, tiến đến, trực tiếp dùng môi đè lên cặp môi đỏ mọng của nàng, Linh Nhi đột nhiên bị tập kích, cả người căng cứng lên.

Hắn dùng lười luồn vào trong miệng nàng, hàm răng của nàng cắn chặt, hắn mạnh mẽ tách ra, lưỡi đi vào được, tiếp đó lưỡi chạm lưỡi, cảm giác ướt át tràn vào người, cả hai đều tê dại.

---

Cầu ủng hộ!

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 33
Lượt đọc 1418

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.