Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết sẹo quỷ dị

Phiên bản Dịch · 2136 chữ

Chương 1: Vết sẹo quỷ dị

Ở Tây Lăng Quốc, nơi gần biên giới Đồng Dương có một cánh rừng rậm âm u, con đường quanh co, vô cùng vắng vẻ.

Giờ phút này, con đường đất nhỏ nằm gần đỉnh Lạc Hà yên tĩnh đến lạ thường. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh nồng đậm.

Chính giữa con đường là mấy cái xác chết nằm la liệt. Trong số đó, có bốn người giống nhau, đều ăn mặc trang phục của người hầu. Có hai kẻ bên hông vẫn còn đao, ba nữ tỳ mặc y phục nha hoàn và một bà lão ăn mặc gọn gàng giản dị.

Nếu nhìn qua một lượt còn có thể phát hiện, cái chết của bọn họ đều có một điểm chung đó là một đao mất mạng. Hơn nữa, trạng thái khi chết cũng giống nhau, đều là vô cùng hoảng sợ. Khuôn mặt của bà lão kia thậm chí còn có chút vặn vẹo, đôi mắt trợn to như thể không tin vào mắt mình, chết không nhắm mắt.

Cách thi thể của người phụ nữ đó không xa là một cỗ xe kiệu, bên ngoài được trang trí tinh xảo. Hung thủ gây án hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho người ngồi trong kiệu này. Có lẽ một đao mạnh mẽ chém xuống khiến màn che thoáng chốc đã nhiễm đầy máu đỏ tươi. Thiếu nữ ngồi bên trong kiệu không biết đã gục xuống từ bao giờ. Thân hình nàng gầy yếu, mỏng manh như cây trúc, trên mặt vẫn còn đeo mạng che mặt. Lúc này cơ thể của nàng đã cứng đờ, hẳn đã tắc thở được một khoảng thời gian.

Bỗng dưng, không hiểu có điều kỳ diệu gì đang xảy ra, ngón tay vẫn còn dính máu đỏ tươi của thiếu nữ khẽ nhúc nhích.

Ngay sau đó, thiếu nữ đã không còn hơi thở lại đột nhiên mở mắt.

Yến Xu chỉ cảm thấy cả người mình như bị xe tải nghiền qua, sau đó các mảnh vỡ lại ghép lại với nhau, đau đớn đến tê tái. Cảm giác như cơ thể này của người khác vậy, đến điều khiển ngón tay cũng khó khăn.

Nàng cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn trên người, bình tĩnh di chuyển đôi mắt, thứ duy nhất còn linh hoạt và phát hiện ra cơ thể này không có bất kì một vết thương ngoài da nào cả. Nàng phóng tầm mắt ra ngoài kia và lập tức chú ý đến khung cảnh đầy máu ngay trước mặt.

Yến Xu là thành viên của một tổ đặc công, là người có dị năng. Nàng không chỉ là bác sĩ mà còn có một dị năng đặc biệt – thiên nhãn.

Đó cũng là năng lực nàng đã có từ khi sinh ra.

Ngay khi vừa mở mắt, Yến Xu lập tức cảm nhận được dị năng của mình ập đến. Hóa ra dị năng đặc biệt kia cũng theo nàng xuyên vào thân thể này.

Phóng tầm mắt ra phía trước, từng khối thi thể từ từ hiện rõ trong đầu. Mấy xác chết trong mắt nàng nháy mắt biến thành xương cốt. Từ quần áo đến nội tạng và vết thương của bọn họ ra sao, nàng đều có thể nhìn thấu. Cứ như vậy, nàng quan sát trong phạm vi trăm dặm xung quanh mà không gặp trở ngại gì.

Cảm thấy không còn nguy hiểm rình rập, Yến Xu mới chậm rãi thu hồi thiên nhãn, nhẹ nhàng mà thở hắt ra. Nàng thử cử động ngón tay, trong đầu cố nhớ lại những ký ức trước kia.

Có lẽ là do thần kinh cảm nhận được đau đớn quá sâu sắc nên ký ức đầu tiên xuất hiện trong đầu Yến Xu là hình ảnh trước khi chết của nàng.

Kẻ giết nàng không phải ai xa lạ mà chính là Lam Tề, bệnh nhân được nàng điều trị hai năm trước.

Bên ngoài nàng giả vờ là một bác sĩ ngốc nghếch, nhưng bên trong, nàng thực chất lại là thành viên của tổ đặc công, trong người có dị năng đặc biệt. Mà Lam Tề được nàng cứu trong một lần thực hiện phẫu thuật.

Gã ta là một bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh, là kẻ từ khi chào đời đã có một trái tim vô cùng yếu ớt, lúc nào trên người cũng gắn hệ thống tạo nhịp tim tân tiến nhất. Hệ thống này là do một tay nàng lắp đặt. Trong ấn tượng của nàng, Lam Tề là một bệnh nhân lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời. Đôi khi, nàng còn lầm tưởng gã ta là bạn tốt của nàng.

Có lẽ Yến Xu cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, bệnh nhân do chính tay nàng cứu sống lại nhân lúc nàng không để ý mà lén bỏ một chíp nổ vào máy tạo nhịp tim. Sử dụng dị năng cũng tiêu hao sức lực, mà nàng thì chủ quan đến mức không dùng thiên nhãn để kiểm tra. Kết cục của sai lầm ấy đã khiến bản thân nàng rơi vào tình trạng này.

Rõ ràng là dồn nàng vào thế chết.

Cũng không biết Tranh Ca, Nhị Nương và Cẩm Gia có rơi vào kết cục bi thảm như nàng hay không.

Nghĩ đến năng lực và tính tình của ba người kia, khóe miệng Yến Xu khẽ nhếch lên dưới lớp mạng che mặt. Có lẽ nàng cũng không cần quá lo lắng.

Nghĩ rồi, nàng tiếp tục hồi tưởng lại ký ức.

Thời điểm trước khi mở mắt, Yến Xu đã biết bản thân xuyên không. Chủ nhân của thân thể này là Mục Nhan Xu. Tính ra trong tên hai người cũng có âm giống nhau.

Mục Nhan Xu là trưởng nữ của Mục Sĩ Hồng. Cha nàng là thừa tướng đương nhiệm của Tây Lăng Quốc. Mẫu thân nàng là phu nhân cả, Diệp Dục Đình.

Từ khi mới sinh ra, trên mặt Mục Nhan Xu đã có một vết bớt. Theo thời gian, nàng càng trưởng thành, vết bớt ấy càng trở nên xấu xí. Không biết có phải bởi nguyên nhân này hay không mà ngay từ khi Mục Nhan Xu chào đời, phụ thân của nàng, Mục Sĩ Hồng, đã không thích nàng, còn Mục lão phu nhân lại coi đó là điềm xấu.

Năm sáu tuổi, Mục Nhan Xu trải qua một trận ốm nặng. Năm đó, mẫu thân nàng là Diệp Dục Đình cũng qua đời. Mục lão phu nhân lập tức tìm cao tăng đến cầu phúc. Cao tăng không chút do dự chỉ thẳng vào nàng, nói nàng có số khắc người thân. Mục lão phu nhân nghe vậy cũng không nhịn nổi nữa, lấy lý do muốn dưỡng bệnh cho nàng rồi đưa nàng ra khỏi kinh thành, đưa đến Cốc Đạo trấn ở đèo Đồng Dương này. Thoáng chốc đã mười năm trôi qua.

Ba ngày trước, Lý ma ma cùng mấy gã sai vặt của Mục phủ đột nhiên xuất hiện ở thôn trang. Bọn họ nói là sắp đến đại thọ của lão phu nhân, lão phu nhân và lão gia đều hằng đêm mong nhớ nàng, muốn đón nàng trở về kinh thành.

Thời điểm mọi chuyện diễn ra, Mục Nhan Xu còn quá nhỏ. Hơn nữa từ sau năm sáu tuổi trải qua một đợt ốm nặng ra, có nhiều chuyện trong quá khứ nàng cũng không còn nhớ nổi. Mọi chuyện xảy ra trước khi đến thôn trang đều là nha hoàn và ma ma bên cạnh nàng tình cờ nhắc tới. Mà mấy chuyện Mục Sĩ Hồng không chào đón nàng, lão phu nhân chán ghét nàng thì trải qua thời gian mười năm, ký ức cũng đủ phai nhạt rồi. Hiện tại hay tin sắp được về nhà, Mục Nhan Xu không chút bài xích, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ.

Đoàn người cứ thế mau chóng khởi hành, chỉ là không ngờ trên đường lại gặp phải sơn tặc.

Mục Nhan Xu từ nhỏ đã yếu ớt, nàng nghe thấy tiếng đánh đánh giết giết ở bên ngoài thì sớm bị làm cho kinh sợ. Nàng cũng không thể nào thở được, cứ thế vì quá kinh sợ mà chết đi.

Bởi vì mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra, thậm chí Yến Xu còn có thể cảm nhận được cảm xúc bi thương trong nội tâm sâu thẳm của cơ thể này. Nàng bị giam cầm ở thôn trang xa lạ này mười năm, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày trở về, nhưng không ngờ trên đường lại ngoài ý muốn mà bị giết. Bất hạnh như vậy, sao nàng có thể cam lòng?

Nhưng mọi chuyện thật sự là ngoài ý muốn sao?

Mục Nhan Xu tin, nhưng Yến Xu tuyệt đối không tin.

Mười mấy năm nay, Mục gia không thèm quan tâm đến sống chết của Mục Nhan Xu, vậy sao bỗng nhiên lại cho người liên lạc với nàng. Mà Lý ma ma kia lại chính là nha hoàn thân cận của kế phu nhân của Mục phủ, Tô Di Tình.

Đèo Đồng Dương là một địa phương hẻo lánh. Ngay từ đầu, Mục Nhan Xu đã muốn để mọi người đi đường chính, nhưng Lý ma ma kia lại nói muốn thưởng thức cảnh đẹp của đỉnh Lạc Hà, nên đoàn người đành chuyển hướng đi sang con đường đất nhỏ gần cánh rừng này. Cũng chính vì vậy nên bọn họ mới gặp phải sơn tặc.

Phải biết rằng, ở biên giới này có vô số doanh trại quân đội đóng quân, sơn tặc ở đây dù muốn cướp của cũng tuyệt đối sẽ không giết người. Nhưng những 'sơn tặc' mà đoàn người này gặp phải trông có vẻ đều có thân thủ phi phàm, hơn nữa còn là giết người diệt khẩu. Bởi vì nếu bọn họ chỉ đơn thuần đến cướp của thì liệu chiếc vòng mã não của Lý ma ma có thể còn ở đây được sao?

Một lần nữa, Yến Xu suy đoán đây đúng là cố ý mưu sát. Có lẽ có kẻ địch không muốn nguyên chủ trở lại kinh thành, nên mới bày ra âm mưu khiến nàng chết oan như vậy.

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Yến Xu lập tức cảm thấy toàn thân đau nhói.

Không biết nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng kéo quần áo chính mình và cúi đầu nhìn chăm chú vào vết sẹo trước ngực.

Dưới cái yếm xanh lục là một vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt, gần như đã tiệp vào làn da trắng mịn.

Ánh mắt Yến Xu chợt dừng lại. Trên gương mặt đơ của nàng lần đầu tiên lộ ra cảm xúc hoang mang như vậy, sắc mắt bất giác trở nên nghiêm trọng.

Ban đầu Yến Xu luôn cho rằng, nguyên chủ vốn có thể chất yếu ớt, tính tình nhu nhược nên mới có thể vì bị hù dọa mà chết. Hơn nữa, thiên nhãn của nàng có thể nhìn thấu mọi vật trên đời, nhưng lại không thể nhìn xuyên qua chính mình, nên nàng chưa phát hiện điều bất thường. Bây giờ nhìn lại vết sẹo trên ngực, nàng mới nhớ ra là, từ sau trận ốm nặng năm sáu tuổi, thể chất Mục Nhan Xu đột nhiên suy nhược, lúc nào xung quanh phần ngực của nàng cũng đều đau đớn, hô hấp khó khăn, tim lại thường xuyên đập nhanh. Triệu chứng rõ rệt như vậy, không cần bắt mạch, Yến Xu cũng có thể khẳng định đây là bệnh tim.

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ không phải là vấn đề này. Mà dựa theo những suy đoán của nàng từ nãy đến giờ, căn bệnh của Mục Nhan Xu không phải do bẩm sinh, mà là sau này mới có. Nguyên nhân không đâu xa xôi, chính là vết sẹo vẫn còn lưu lại trên ngực nàng.

Trong trí nhớ hiện tại của nàng cũng không hề có kí ức về vết sẹo này. Hay nói cách khác, nó đã có từ khi Mục Nhan Xu sáu tuổi, hoặc từ trước đó.

Nguyên chủ có thể không biết gì về vết sẹo này, nhưng Yến Xu lại biết.

Vết sẹo màu hồng nhạt này nhìn qua giống như đã lành lại, nhưng tay nghề của kẻ ra tay cũng không quá tinh vi. Từ hình dạng của vết sẹo, Yến Xu có thể chắc chắn khẳng định, đây là dấu vết lưu lại sau ca phẫu thuật.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.