Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Thương tổn lẫn nhau.

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

Chương 11: Thương tổn lẫn nhau

Vân Vương phủ tổng cộng có bốn người: một ông lão có tinh thần dẻo dai, hai người thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong đó một người mặt mày lanh lợi mặc áo gấm đai ngọc, người kia lạnh lùng ôm kiếm mà đi. Hai người này có khí chất đều có thể so với thế gia công tử nhưng khi so với vị nam tử trước mặt thì như đom đóm gặp ánh trăng.

Người nọ mặc một bộ trường bào tím thêu hình hoa lan cánh sen, áo choàng màu tuyết trắng, trên trán là mạt ngạch đính đá ngọc bích màu tím. Dường như người nam tử này rất yêu thích màu tím, đầu ngón tay tuyết trắng ngọc ngà khẽ vân vê một chuỗi Phật châu. Đôi mắt phỉ thúy cực phẩm, ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp truyền ra vì quanh người nam tử đó nhuốm một tầng ánh sáng tím mờ ảo. Khi hắn ta bước đi, bước chân uyển chuyển như mây đẩy trăng, thanh lịch tao nhã như vậy làm Chu Hoài An không khỏi thầm than. Chẳng trách vị Vân Vương thế tử Vân Dật Bạc có thể được danh hiệu đệ nhất công tử Thịnh Kinh như vậy, thật đúng là công tử vô song.

Không đúng!

Cũng không thể nói là công tử vô song. Nếu mười năm trước tướng quân nhà bọn họ không bị thương trên mặt kia thì danh hiệu đệ nhất công tử Thinh Kinh này không biết là của ai đâu đấy!

Chu Hoài An thầm suy diễn trong lòng nhưng trên mặt lại rất cẩn thận hữu lễ, vươn tay vén mành lên: “Vân thế tử, mời…”

Khi mành được vén lên, một mùi hương thức ăn ngào ngạt ập đến, khí thế rất hung mãnh, nháy mắt giải tan khí chất thanh quý tản ra xung quanh Vân Dật Bạc.

Bên trong doanh trướng, Lăng Tứ buông cái bát to gần bằng chậu rửa mặt xuống, trên bàn chỉ dư lại hai chiếc đĩa gốm lớn dính đầy dầu mỡ. Rõ ràng là vị gia này vừa đánh chén no nê xong.

Khóe miệng Chu Hoài An giật giật, người đứng mũi chịu sào là Vân Dật Bạc lại như không có chút ảnh hưởng nào. Vòng cung nơi khóe miệng hắn ta chợt biến mất, như lan chi quế nguyệt, rực rỡ khí chất quý phái: “Lăng tướng quân, lâu rồi không gặp không ngờ lượng cơm của ngươi lại tăng rồi. Tiểu vương thật sự rất hâm mộ ngươi đấy. Cái gì cũng có thể bỏ vào miệng, vẫn luôn không kén ăn như vậy.”

Lăng Tứ một hơi uống sạch bát nước to, hùng hổ lau miệng lộ ra hàm răng trắng bóng: “Không có cách nào, ai bảo sức khỏe gia tốt ăn gì cũng ngon chứ, không giống tôn ngọc Phật như ngươi, thân thể yếu đuối quý khí vô cùng. Thật đáng tiếc, chỗ hẻo lánh này của gia không có thứ gì tốt để tiếp đón ngươi. Đúng rồi, gió cát bên ngoài ăn có ngon không?”

Vân Dật Bạc mỉm cười gật đầu, có chút áy náy nói: “Thật ngại quá, mành lụa trên chiếc kiệu tiểu vương ngồi là Ngọc Sinh Yên của Thục Châu, vừa có thể chắn gió vừa có thể che mưa, đông ấm hạ mát. Cảnh gió cát bên này sợ là không có phúc được hưởng, làm lãng phí ý tốt của Lăng tướng quân.”

Lăng Tứ phất tay rồi đứng dậy: “Việc này thì ngươi không cần lo lắng, chỗ này của chúng ta nhiều nhất chính là gió cát. Hôm nay chưa kịp thưởng thức thì còn có ngày mai, rồi cũng có ngày được thưởng thức, không để ngươi bỏ lỡ đâu.”

“Cũng như Lăng tướng quân đã nói, sức khỏe tiểu vương không được tốt, cảnh gió cát bên này vẫn là để tướng quân hưởng đụng thôi. Tiểu vương còn muốn đến Bích Thủy u tuyền ở mấy ngày. Chỗ đó Xích Lân Ngư vừa lúc béo ngon nhất. Tiếc là tướng quân không thể đi cùng, chỉ có thể ở đây thưởng thức gió cát. Thật là đáng tiếc.” Vân Dật Bạc chuyển động chuỗi Phật châu màu tím trên tay, trên mặt lộ ra chút tiếc nuối.

“Bây giờ sắp vào đông rồi, một con cá nhỏ thì có thể béo được bao nhiêu, dù có béo thì có thể béo bằng lợn rừng ở đèo Đồng Dương không? Ngọc Phật này ngươi cũng dưỡng quá cẩn thận rồi nhỉ? Mới chút gió cát mà đã ăn không quen.” Lăng Tứ nhướng mày tràn đầy khinh bỉ, sâu trong đáy mắt lóe lên tia sáng, hắn cười lớn nói: “Hay là vậy đi, ngươi ở chỗ chúng ta mấy ngày, gia đảm bảo ngươi ăn gì cũng thấy ngon, cứ vui vẻ quyết định như vậy nhé.”

Vân Dật Bạc: “...”

Trước kia thằng nhãi này chưa từng giữ hắn ta lại, không ngờ lần này hắn lại đổi phong cách, sao lại vui vẻ mà quyết định như vậy chứ?!

Nhìn hết trận đấu võ mồm này, Chu Hoài An che mặt vỗ trán. Vân Hạ lộ vẻ tức giận, Vân Đông cạn lời nhìn trời cao, còn ông lão họ Phó còn lại thì ho nhẹ nhìn về chỗ khác.

Rõ ràng mọi người đều kinh ngạc, nhưng ai nấy cũng không có gì ngạc nhiên. Hai người này gặp nhau mà không gây tổn thương cho nhau thì mới gọi là kỳ quái đó.

Nhắc mới nhớ, Chu Hoài An cũng không biết tướng quân nhà mình có giao tình với vị Vân Vương thế tử từ bao giờ. Nói hai người này là bằng hữu nhưng khi gặp nhau lại dỗi nhau khiến người khác phải hoài nghi nhân sinh, mà nói là kẻ thù thì lại không thấy họ ra tay với nhau, thỉnh thoảng còn có qua lại nữa. Mối quan hệ này thật khó hiểu.

Tất nhiên Chu Hoài An sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu các quan hệ của tướng quân nhà mình, nhưng mà trong lòng khạc nhổ một phen, khụ khụ… vẫn là cần thiết.

Lúc này chợt nghe ông lão họ Phó kia ngạc nhiên “a” lên một tiếng: “Vị tiểu tướng quân này sắc mặt tái nhợt giống như thiếu máu quá nhiều, không biết ngoài vết thương ở cổ hắn ta ra thì có còn vết thương nào khác không?”

Người ông ta hỏi tất nhiên là Tưởng Nguyên Thịnh đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.

Ông lão họ Phó có danh nghĩa là thuộc hạ của Vân Dật Bạc. Thấy ông ta hỏi, Chu Hoài An tự nhiên bước tới trả lời: “Tưởng tham tướng chỉ có một vết thương này, không biết vì sao Phó lão lại hỏi như vậy?”

Ông lão họ Phó chính là Phó Diên Tùng nhíu mày nói: “Vết thương ở cổ lại có thể mất máu đến mức độ này hiển nhiên là bị thương ở tĩnh mạch đầu phụ. Theo lý thì hắn ta phải không ngừng chảy máu mới đúng, nhưng dáng vẻ này của hắn ta rõ ràng là đã được cầm máu. Không biết Chu phó tướng có thể nói cho ta biết vị tiểu tướng quân này là được cầm máu như thế nào không?”

Lúc này, cuộc đối thoại của hai người đã thu hút sự chú ý của Lăng Tứ và Vân Dật Bạc.

Chu Hoài An nhìn về phía gia nhà mình để hỏi ý kiến, thấy Lăng Tứ gật đầu mời cười nói: “Có gì mà không thể chứ, quân y của chúng ta là dùng phương pháp… khâu tĩnh mạch đầu phụ cho Tưởng tham tướng. Đúng chính là cái tên này, nhờ vậy mới cứu được người.”

“Phương pháp khâu tĩnh mạch đầu phụ ư?!” Phó Diên Tùng khiếp sợ, nhỏ giọng lầm bầm: “Không thể nào. Nơi này sao có thể có người biết phương pháp khâu lại tĩnh mạch đầu phụ được chứ?”

Vân Dật Bạc khẽ di chuyển ánh mắt: “Phó nhị thúc?”

Phó Diên Tùng nghe thấy thì liếc mắt nhìn sang, rồi nhịn không được mà nói: “Thiếu gia, ta muốn gặp người này.”

“Xem ra Phó nhị thúc là thấy thứ mình thích là lại thèm rồi đây.”

Với y thuật của Phó Diên Tùng thì chuyện có thể làm ông ta động lòng e là không nhiều lắm. Vân Dật Bạc cũng là hiếm khi cảm thấy hứng thú nên ấm áp cười nói: “Lăng tướng quân, Phó nhị thúc luôn một lòng si mê y đạo, không biết chúng ta có thể được trông thấy vị quân y đó không?”

“Có thể chứ.” Lăng Tứ cười lộ ra hàm răng trắng đều, làm mặt thiết lóe sáng lên, chói lóa mà mạnh mẽ: “Gia vừa hay mau chóng đi thăm người bị thương, thuận tiện cũng sắp xếp doanh trướng cho các ngươi. Đi theo gia!”

Lời này của hắn rõ ràng là có ý nói rằng muốn đi gặp người thì được thôi, vậy thì ở lại đi!

Vân Dật Bạc tự nhiên là nghe hiểu ý tứ trong lời nói đó, đáy mắt như ánh trắng chạy qua, biết nghe lời mà cười nói: “Vậy làm phiền Lăng tướng quân.”

Lúc Vân Dật Bạc và Lăng Tứ đến y trạm, người bị thương trong y trạm cũng không còn nhiều lắm.

“Phó lão, vị kia chính là Yến đại phu.”

Thật ra không cần Chu Hoài An chỉ, ánh mắt của Vân Dật Bạc và Phó Diên Tùng đều dừng ở trên người Yến Xu.

Thật đúng là xung quanh nàng có nhiều người bị thương nhất, hiệu suất cũng là nhanh nhất, thậm chí còn có một thiếu niên quân y tự mình làm trợ thủ cho nàng mà bận trước bận sau.

Nhìn thấy gương mặt xanh đen xen kẽ của Yến Xu, Phó Diên Tùng cũng giật mình, ngay sau đó ông ta bị kỹ thuật nối xương của Yến Xu hấp dẫn. Nhưng Vân Dật Bạc lại nhìn chằm chằm gương mặt của nàng một hồi lâu không tỉnh táo lại được, ánh mắt như ánh trăng ở sâu trong chợt lóe lên, như là đang suy tư gì đó.

“Cao minh! Thật sự là cao minh!”

Nhìn toàn bộ quá trình nối xương của Yến Xu, Phó Diên Tùng nhịn không được mà lên tiếng tán thưởng, nghi ngờ trong lòng cũng từ từ tan biến. Nhìn kỹ thuật nối xương này của nàng cũng đủ biết, người thiếu niên này chắc hẳn không có quan hệ gì với Phó gia bọn họ, cũng không có quan hệ với Diệp gia. Trên đời này không bao giờ thiếu thiên tài, trước kia cũng có một ít người tự mình mày mò phương pháp khâu lại tĩnh mạch đầu phụ, thiếu niên này cũng không phải người đầu tiên, chỉ là là người trẻ tuổi nhất mà thôi.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tài năng thiên phú như vậy có khi còn xuất sắc hơn những hạt giống dòng chính của mấy gia tộc đó.

Như là nghĩ đến điều gì đó, Phó Diên Tùng vừa định nói chuyện thì thấy Yến Xu ở đằng xa đã chữa trị xong. Nàng đứng dậy, khởi động tay chân một chút. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu lên người nàng, phảng phất như dung hòa nàng vào vầng hào quang, càng làm nàng có vẻ mảnh mai hơn.

Phó Tùng Diên đang há miệng thì bỗng dưng dừng lại, thật cẩn thận chăm chú nhìn lại, vui mừng trong đáy mắt dần dần bị sự ngạc nhiên che kín.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.