Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12: Nhìn thấu

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Chương 12: Nhìn thấu

Thấy Phó Diên Tùng đang ngây người, Vân Dật Bạc nhìn qua rồi mỉm cười: “Phó nhị thúc, có chuyện gì thế?”

Lúc này Phó Diên Tùng mới tỉnh táo lại, đè nén sự nghi ngờ vào trong lòng, khẽ ho một tiếng: “Không có gì, chỉ là không ngờ vị quân y này trẻ tuổi như vậy, ta thật sự rất bất ngờ.”

“Đúng là vậy, không ngờ vị huynh đệ này lại nhỏ tuổi như vậy. Lăng tướng quân có thuộc hạ tài năng như vậy cũng thật đáng mừng.” Thấy được chút tiếc nuối chợt lóe lên rồi biến mất trong ánh mắt Phó Diên Tùng, Vân Dật Bạc khẽ cười nói: “Tiểu Vương muốn làm quen với vị huynh đệ này một chút, không biết Lăng tướng quân có thể thay mặt giới thiệu được không?”

Lăng Tứ nhìn bóng dáng đang bận rộn ở nơi xa, có chút không vui nói: “Pho ngọc Phật như ngươi sức khỏe không tốt, ánh mắt cũng không tốt lắm nhỉ? Ngươi không thấy người ta đang vội sao? Sau này hãy nói, rồi cũng có lúc hai người gặp nhau thôi.”

Vân Dật Bạc cũng không có cưỡng cầu, có chút ẩn ý nói: “Cũng đúng, rồi cũng có cơ hội thôi.”

Lăng Tứ lười chơi đấu võ mồm với pho ngọc Phật này, trực tiếp xua tay nói: “Được rồi, các ngươi sắp xếp đi! Gia bận việc quân sự, đi trước đây.”

Nói xong, vị gia này lập tức dẫn Chu Hoài An phủi mông bỏ chạy lấy người.

“Thiếu gia, vị Lăng tướng quân này cũng quá…” Vân Hạ còn chưa kịp nói ra lời oán giận đã bị Vân Dật Bạc trừng mắt đánh gãy. Hắn ta vân vê chuỗi Phật châu trên tay rồi lại lần nữa đưa mắt nhìn vào trong y trạm: “Phó nhị thúc, vị tiểu quân y này có gì không ổn sao?”

Phó Diên Tùng nghe vậy thì ngẩn ra, ông ta biết là Vân Dật Bạc đã nhìn ra manh mối nên cũng không giấu giếm: “Không có gì không ổn, chỉ là…”

Vân Dật Bạc cười nói: “Chỉ là cái gì, có gì ông cứ nói, đừng ngại!”

Phó Diên Tùng hơi chần chừ một chút nói: “Nàng… có lẽ là nử tử.”

“Nữ tử?” Vân Dật Bạc dừng đầu ngón tay lại, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng nhìn gương mặt xanh đen xen nhau của vị thiếu niên ở nơi xa kia: “Nghe giọng điệu của Phó nhị thúc thì có vẻ như không chắc chắn lắm?”

Phó Diên Tùng gật đầu: “Phó gia chúng ta có một loại bí thuật nhìn được xương cốt. Vị tiểu quân y kia quá trẻ tuổi, lão phu cũng chỉ chắc chắn được năm sáu phần mười.”

Năm sáu phần mười chắn chắn rõ ràng cũng không phải là ít.

“Nữ tử… Vết bớt…”

Vân Dật Bạc trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn về sau ra lệnh: “A Đông, đi tra một thứ!”

Ban đêm trời lạnh như nước, trăng sáng sao thưa, bầu trời đen tối che phủ khắp cả vùng đất. Vào lúc này, chuỗi dài quân doanh ở ven đèo Đồng Dương như ẩn như hiện trong bóng tối, biến thành một quái thú khổng lồ đang ngủ say, tích tụ sức mạnh, ẩn nấp mũi nhọn.

Bên trong quân trướng.

Lúc Vân Đông trở về, Vân Dật Bạc mới dùng xong bữa tối và đang chuẩn bị uống thuốc.

Thứ thuốc trước mặt hắn vừa đậm mùi vừa đặc quánh, tỏa ra mùi đắng chát gay mũi còn hơn mùi của Hoàng Liên, Vân Dật Bạc lại một hơi uống hết như uống huyết yến.

“Trở lại rồi à?” Uống xong chén thuốc, Vân Dật Bạc dùng khăn tay thiên tằm ti lau khóe miệng rồi ngước mắt mỉm cười: “Kết quả thế nào rồi?”

Vân Đông bước tới một bước, cung kính nói: “Thiếu gia, người suy đoán không sai.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, ánh mắt như trăng sáng của Vân Dật Bạc khẽ chuyển: “Quả nhiên là như thế.”

Vân Hạ nghe ở bên cạnh mà như rơi vào trong sương mù: “Thiếu gia, các người nói gì thế? Cái gì mà quả nhiên là như thế chứ?”

Vân Dật Bạc mỉm cười nói: “Suy đoán của Phó nhị thúc là đúng.”

Vân Hạ đặt tách trà ngon vừa mới pha lên bàn, dừng lại một chút rồi mới chợt hiểu ra.

“Ngài là nói… vị tiểu quân y kia là nữ tử sao?” Vân Hạ ngạc nhiên trừng to đôi mắt hạt châu, tò mò nói: “Thiếu gia, sao ngài lại xác định được?”

“Làm gì có nhiều vấn đề như vậy. Đi trải giường chiếu đi! Ta có chút mệt mỏi rồi.”

Vân Dật Bạc không trả lời, Vân Hạ cũng không tiếp tục hỏi nữa. Tính tình của hắn ta cũng chỉ là quá hoạt bát một chút thôi, thích hỏi này hỏi kia. Nếu thiếu gia không nói, vậy nghĩa là hắn ta không cần phải biết. Những chuyện này không liên quan gì đến hắn ta, vẫn là trải giường chiếu cho thiếu gia quan trọng hơn.

“Vâng. Thiếu gia, nếu ngài mệt mỏi thì ngồi đây nghỉ một chút, uống ngụm trà cho sạch miệng.”

Vân Dật Bạc cầm lấy tách trà, giống như chợt nhớ tới gì đó nên khẽ nhắc nhở một câu: “Nhớ kỹ là đừng nói cho ai biết đấy!”

“A Hạ đã biết, thiếu gia không cần dặn đâu.” Vân Hạ mau chóng trả lời, trong lòng thì lại rất kinh ngạc.

Phải biết là thiếu gia nhà bọn họ nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng thật ra tính tình lại rất lạnh nhạt, từ trước đến nay vẫn luôn thờ ơ với chuyện của người khác. Không ngờ lần này lại dặn dò như vậy, còn là vì một nữ tử nữa. Lẽ nào… là do lòng yêu người tài?

Vân Hạ suy nghĩ rồi đặt hết tâm tư vào giường đệm.

Thấy hắn cuối cùng cũng ngừng lại, Vân Đông vừa định nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng nói của Vân Hạ, giọng điệu có chút tức giận: “Giường này cũng thật cứng, dù ở trên có trải lớp da hổ thì vẫn cộm vô cùng. Sớm biết như vậy thì ta đã mang theo hai tấm đệm giường nhung dê từ Tây Cống theo rồi. Cũng sắp đến mùa đông rồi mà trong trại này cũng không có than lò, vị Lăng tướng quân kia còn nhất quyết muốn ngài ở lại đây vài ngày, không phải là hắn muốn ngài chịu khổ sao!”

Vân Hạ càng trải giường càng tức giận, nhịn không được lên tiếng đặt điều: “Toàn bộ người trong biên cảnh này đều xem vị Lăng tướng quân kia như thần linh vậy. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh như thế thì sao còn không phát hiện trong quân doanh của mình có cất giấu một nữ tử chứ!”

“Nếu không phải Phó nhị thúc nhắc nhở thì ta cũng không nhìn ra được gì.” Vân Dật Bạc vỗ trán cười khẽ: “Huống chỉ trong mắt hắn có khi nam tử và nữ tử cũng không có gì khác biệt.”

Vân Hạ nghe vậy thì nghẹn lời, cầm lấy chăn bông hơi mỏng, không phục mà khẽ làu bàu: “Không nói đến cái này nữa, nói đến việc hành quân đánh giặc đi! Toàn bộ Tây Lăng đều nói Lăng tướng quân uy danh hiển hách, bách chiến bách thắng. Nhưng hôm nay ta thấy cấp dưới của hắn bị trúng mai phục, suýt nữa là mất mạng, rõ ràng là nếm mùi thất bại, vậy sao có thể nói là bách chiến bách thắng được. Căn bản chính là không danh chính ngôn thuận!”

“Trúng mai phục là Tưởng Nguyên thịnh, không phải là Lăng Tứ.” Vân Dật Bạc mỉm cười bất đắc dĩ, đầy ẩn ý nói: “Xem ra Kim Trướng Hãn Quốc cũng đã cùng đường rồi.”

Vân Hạ không hiểu hỏi: “Sao thiếu gia lại nói như vậy?”

Vân Dật không đáp mà hỏi lại: “Biết vì sao tám phương tứ quốc muốn tác chiến với Lăng Tứ thì đa phần đều chọn chính diện chống lại chứ ít khi mai phục đánh lén không?”

Vân Hạ lắc đầu thì nghe thiếu gia nhà mình nói: “Bởi vì bọn họ gánh không nổi hậu quả.”

Vân Hạ nghe vậy như suy tư gì đó. Thấy hắn ta cuối cùng cũng im miệng, Vân Đông mới tiến lên một bước, lấy một vật từ trong lòng ra: “Thiếu gia, lúc trở về Chu phó tướng có gửi cho thuộc hạ một phong thư, bảo thuộc hạ phải tự tay giao cho ngài.”

Vân Dật Bạc nhận lấy, mở thư ra nhìn, vòng cung nơi khóe miệng nhịn không được mà giật nhẹ: “Hậu quả tới rồi. Thật đúng là biết sai bảo người khác!”

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.