Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ sợ trường (2)

Phiên bản Dịch · 2095 chữ

Chương 8: Lộ sở trường (2)

“Ta.”

Không biết có phải bị lời nói đó làm kinh sợ hay không mà bất giác mọi người đều lay động bước chân của mình. Phía cuối con đường, một bóng người trắng như tuyết đang dần đến gần.

“Yến Thư?”

Nhìn thấy người đến, ánh mắt Lăng Tứ chợt sáng lên. Hắn bước lên rồi nói: “Ngươi hiểu phương pháp khâu tĩnh mạch đầu phụ mà y nói không?”

Yến Xu đi đến bên giường rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ Tưởng Nguyên Thịnh vài giây, sau đó gật đầu: “Có.”

Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại vô cùng chân thật và đáng tin.

Nàng trả lời rất chắc chắn. Sau khi mọi người tỉnh táo lại thì trong lòng lại có chút thất vọng. Đây cũng là chuyện thường tình. Bộ dạng của Yến Xu thật sự không được tốt, ngoài gương mặt kinh khủng đáng tiếc kia ra, chỉ nói đến số tuổi của nàng cũng đủ khiến người ta không kỳ vọng nhiều. Nếu không phải vì người nàng là Lăng đại tướng quân mang về thì bọn họ đã sớm lên tiếng nghi ngờ rồi.

Những người này nhịn được, nhưng Đào Nhiên thì không.

Không phải bởi vì công lao, cũng không phải trông mặt mà bắt hình dong, mà là vì kiêu ngạo, y không tin một người nhỏ tuổi hơn mình lại có thể nắm giữ được y thuật cao thâm ít người biết như vậy.

“Tứ gia, nếu vị tiểu huynh đệ này nói hắn hiểu được phương pháp khâu tĩnh mạch đầu phụ này thì tại hạ cũng có mấy vấn đề xin được lĩnh giáo hắn.”

Chuyện liên quan đến tính mạng thuộc hạ của hắn, hiển nhiên Lăng Tứ cũng sẽ không qua loa: “Thế nào? Yến tiểu tử, có vấn đề gì không?”

“Không.” Yến Xu lạnh lùng liếc mắt nhìn sang: “Có mấy vấn đề?”

Đào Nhiên giật mình, sau đó mới phản ứng lại, thì ra thiếu niên trước mặt đang hỏi là y có mấy vấn đề muốn hỏi.

Đào Nhiên chỉ nghĩ là nàng đang rụt rè nên giọng điệu có chút mỉa mai: “Đừng lo lắng, chỉ có ba câu hỏi mà thôi.”

“Ta không lo lắng, người lo lắng phải là hắn, nếu ngươi có quá nhiều câu hỏi thì máu của hắn sẽ chảy hết đấy.” Yến Xu vươn tay chỉ vào Tưởng Nguyên Thịnh đang nằm trên giường, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Đào Nhiên nghe vậy thì giật mình, lập tức trở nên lo lắng.

Lúc này lại nghe được giọng nói nghiêm túc của Lăng Tứ: “Đừng rề rà nữa, mau hỏi đi.”

Đào Nhiên không dám dây dưa, vội vàng hỏi câu thứ nhất: “Nếu ngươi nói là ngươi hiểu phương pháp khâu lại tĩnh mạch đầu phụ, vậy ngươi dùng gì để khâu lại?”

“Kim và chỉ.” Câu trả lời của Yến Xu vẫn ngắn gọn như mọi khi: “Câu thứ hai.”

Đào Nhiên chưa từng gặp qua phong cách nói chuyện của nàng nên nghĩ là nàng đang trốn tránh vấn đề. Lúc này, y càng nhấn mạnh vấn đề này hơn: “Là dạng kim gì? Là dạng chỉ gì?”

Yến Xu bình tĩnh nói: “Kim tròn và kim góc, còn chỉ thì chỉ loại tơ mịn, dày và dai là được. Nếu có thời gian thì dùng chỉ ruột cừu khâu lại, hiệu quả sẽ càng tốt.”

Kim tròn, tơ mịn!

Nghe được hai từ này Đào Nhiên có chút kinh ngạc. Nguyên nhân không phải gì khác mà chính là kim chỉ y chuẩn bị cũng là kiểu này.

Còn kim góc thì y chưa từng thấy, nhưng theo tên cũng có thể đoán được một ít. Nghĩ kỹ lại thì cái loại kim góc này có vẻ càng thích hợp khâu tĩnh mạch đầu phụ hơn kim tròn!

Nhưng mà….

“Chỉ ruột cừu? Đó là cái gì?”

Yến Xu lạnh lùng nói: “Đây là câu hỏi thứ ba sao?”

Vừa nói câu hỏi xong, Đào Nhiên mới nhớ lại tình hình lúc này. Hiện tại không phải lúc để học hỏi!

“Không phải!” Đào Nhiên lắc đầu, gương mặt tuấn tú tràn đầy nghiêm túc: “Câu hỏi thứ ba ta muốn hỏi chính là ngươi đã từng làm xong khâu tĩnh mạch đầu phụ chưa?”

Yến Xu tạm dừng một chút rồi mới nói thật: “Tạm thời thì chưa.”

Cái gọi là khâu tĩnh mạch đầu phụ thực ra chính là nối lại mạch máu. Kiểu phẫu thuật nối lại này nàng đã từng làm rất nhiều lần ở kiếp trước, nhưng kiếp này thì đây chính là lần đầu tiên được gặp.

Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, thời đại này thật đúng là lạc hậu, cũng có vài phần giống với thời Đường và thời Tống, nhưng ở lĩnh vực y thuật thì lại cực kỳ vượt bậc, chỉ là có rất nhiều tên dược liệu và từ ngữ đã bị thay đổi mà thôi.

Cũng nhờ thân thể nguyên chủ ốm yếu nên sau khi dời đến thôn trang dưỡng thương, Mục Nhan Xu đã được hạ nhân trông coi. Nàng hầu như là không hề bước chân ra khỏi cửa, tiếp xúc nhiều với đại phu và cũng thích đọc y thư. Những y thư đứng đắn thì các bà không cho nguyên chủ chạm vào quá nhiều, nhưng về dược liệu và bút ký y thuật và dã sử thư tịch thì đọng lại không ít trong trí nhớ của nàng, đặc biệt là thuật ngữ y đạo và tên dược liệu. Nhờ vào kinh nghiệm phong phú nên Yến Xu cũng dễ dàng liên kết, như vậy cũng giúp nàng bớt được không ít việc.

Đào Nhiên chịu thiệt hai lần liên tiếp, bây giờ nghe được đáp án thứ ba, cuối cùng cũng có thể đúng lý hợp tình đáp lại, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Nếu chưa từng thì ngươi dựa vào đâu mà nói ngươi chắc chắn?”

Yến Xu lặng yên ngước mắt, lạnh lùng liếc nhìn Đào Nhiên: “Ngươi ngay cả sự chắc chắn cũng không có thì dựa vào cái gì nghi ngờ ta.”

Lợi này thật sự quá sát thương, Đào Nhiên há hốc miệng nhưng lại không nói được gì, y trực tiếp ỉu xìu.

Đúng vậy, ngay cả bản thân mình mà y còn không tin, không lẽ còn không cho phép người ta tự tin sao?

Chính là cái gọi là cứu người như cứu hỏa, Yến Xu không còn tâm tình trì hoãn nữa, không quan tâm đến vẻ mặt tổn thương của Đào Nhiên, nàng trực tiếp nhìn về phía Lăng Tứ: “Ba câu hỏi đã hỏi xong, có thể bắt đầu rồi chứ?”

Lăng Tứ còn chưa kịp nói gì thì Chu Hoài An đã giành trước khuyên nhủ: “Tứ gia, ngài hãy suy nghĩ cho cẩn thật!”

Lúc này, Đào Nhiên cũng hoàn hồn lại, y bước đến ngăn trước giường theo bản năng: “Không được, ngươi không thể bắt đầu, trừ khi…”

Y vừa dứt lời, ánh mắt nhìn quanh rồi chợt sáng lên, nhìn chằm chằm vào bát thuốc trên bàn gỗ.

“Trừ khi ngươi có thể nói ra được thành phần của bát thuốc này!” Đào Nhiên bưng bát thuốc lên, đưa đến trước mặt Yến Xu, gần như là lầm bầm không phục mà nói: “Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngươi nói ra thành phần của bát thuốc này đi, nếu không thì ta sẽ không tránh ra!”

Yến Xu cũng không từ chối, nàng nhận lấy bát thuốc, gằn từng chữ: “Hy vọng đây là lần cuối cùng.”

“Yên tâm, gia đảm bảo đây là lần cuối cùng.”

Lăng Tứ đứng lên nhìn mọi người ở xung quanh, bàn tay vung lên, dứt khoát nói: “Nếu ngươi nói đúng thì lát nữa tiểu tử ngươi chính là lão đại, muốn làm gì thì làm. Toàn bộ người trong doanh trướng này không ai dám nói “không”, kể cả gia.”

Vì lão đại này vừa nói ra thì dù trong lòng Chu Hoài An băn khoăn thế nào cũng không dám mở miệng.

Đào Nhiên bắt gặp ánh mắt của Lăng Tứ, mồ hôi túa ra càng nhiều. Vừa rồi lời y nói hoàn toàn là do quá xúc động, hiện tại bị vị gia nào đó không chút khách khí liếc mắt quét qua, y đã lập tức thanh tỉnh.

Dù trong lòng có lo sợ nhưng y vẫn không hối hận. Bát thuốc này là thuốc gây mê, được dùng để giảm đau và gây mê cho người bị thương. Đơn thuốc gây mê này dù là trong quân đội hay là y quán cũng đều không hoàn toàn giống nhau. Có thể nói là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chưa từng thống nhất. Đơn thuốc của bát thuốc này là do y vừa mới nghiên cứu ra, chỉ có một mình y biết đơn thuốc này. Hơn nữa, bát thuốc đã đặt ở đây một thời gian rồi. Quan trọng nhất là bên trong bát thuốc này có bỏ thêm một chút rượu vàng. Nếu ở trong tình huống như vậy mà người này có thể nói ra được đơn thuốc thì người đó chắc chắn là có bản lĩnh, ít nhất là giỏi hơn y. Nếu thật sự chứng minh được điều này thì coi như y đã hoàn thành trách nhiệm.

Tương tự như thế, hầu hết mấy vị quân y ở cũng quanh cũng là có ý nghĩ giống như vậy.

Yến Xu không để ý đến suy nghĩ của người khác. Nàng để bát thuốc ở chóp mũi, cẩn thận ngửi rồi hiểu ra ngay.

“Bát thuốc này lấy rượu vàng làm thuốc dẫn, được làm thành từ sáu loại dược liệu là sinh thảo ô, hương bạch chỉ, đương quy, xuyên khung, thiên nam tinh, rễ hoa nhài. Nếu ta đoán không sai thì bốn loại dược liệu phía trước dùng mỗi loại là bốn khắc, rễ hoa nhài và thiên nam tinh thì mỗi loại một khắc.”

Theo giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nàng vang ra, Đào Nhiên hoàn toàn chấn động.

Đúng hết rồi!

Các loại dược liệu đúng, thuốc dẫn đúng, ngay cả liều lượng cũng đều không sai. Sao có thể chứ!

Lúc này lại nghe Yến Xu tiếp tục nói: “Bát thuốc này là muốn làm người ta mê man, không còn tri giác. Nếu đổi rễ hoa nhài trong này thánh sơn gia hoa thì dược hiệu sẽ càng tốt hơn.”

Đào Nhiên nghe vậy, trong nháy mắt như được thần thành hóa độ: “Sơn gia hoa… có tác dụng xua phong, giải suyễn, gây tê giảm đau, đúng là tốt hơn rễ hoa nhài rất nhiều. Nếu như thế… sao ta lại không nghĩ ra chứ, thật là hay!”

Không riêng gì y, mấy vị quân y khác nghe được đơn thuốc của Yến Xu đều như đạt được bảo bối hiếm có, vội vàng nghị luận với nhau.

Yến Xu không quan tâm đến sự kích động của mấy người này mà nhìn thẳng vào Đào Nhiên: “Hiện tại có thể tránh ra rồi chứ?”

“Mời!”

Đào Nhiên khẽ ho, vừa nói vừa nhanh chóng tránh ra: “Ta thừa nhận là ngươi có chút bản lĩnh, nhưng mạng người quan trọng, ta sẽ đứng bên cẩn thận quan sát.”

Thành thật mà nói, trong lòng y đã có hơn phân nửa là tán thành Yến Xu, nhưng vì lòng tự tôn xui khiến nên Đào Nhiên cũng không thả lỏng lời nói. Trong lòng y thậm chí còn sinh ra loại cảm giác xem kịch vui. Dù người thiếu niên trước mặt này có trình độ như thế nào thì cũng có câu “không bột đố gột nên hồ”, thấy nàng không có thứ gì khác nên y nghĩ là nàng chưa có chuẩn bị gì. Hiện tại thời gian cấp bách, y muốn xem nàng sẽ giải quyết như thế nào.

Đào Nhiên đang miên man suy nghĩ thì thấy Yến Xu chợt dừng lại khi đi ngang qua y, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo như tuyết dưới ánh mặt trời rơi trên người y.

“Nếu ngươi có ý định muốn khâu tĩnh mạch đầu phụ thì chắc ngươi cũng đã chuẩn bị dụng cụ rồi. Lấy ra đi!”

Đào Nhiên: “...”

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.