Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ sở trường (3)

Phiên bản Dịch · 1869 chữ

Chương 9: Lộ sở trường (3)

Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết. Hiển nhiên Đào Nhiên sẽ không từ chối, không phải vì bên cạnh có một Ma Vương đang đứng, mà bởi vì y đức. Y cũng không phải người keo kiệt gì, càng sẽ không dùng mạng người để ngáng chân.

Đào Nhiên chỉ là bị lòng tự trọng xui khiến, muốn nhìn thiếu niên kia không còn bộ dạng bình tĩnh nữa mà thôi, nhưng ai ngờ không thành còn bị người ta phản kích trở lại. Lúc này kịch đã xem không được lại còn nghẹn một bụng.

Chỉ thấy Đào Nhiên mở hộp thuốc ra, Yến Xu cầm lấy kim tròn vuốt ve một lúc: “Cây kim này có góc không đúng, chất liệu cũng không tốt, sau này ta sẽ vẽ cho ngươi một bức.”

Nàng nói rất tùy ý nhưng Đào Nhiên nghe thấy lại ngẩn người.

Ở thời đại này, về lĩnh vực y thuật, có thể nói là trăm nhà cạnh tranh nhau. Các nhà đều quý trọng cây chổi cùn của mình nên sẽ không dễ dàng truyền dạy cho nhau. Những lời y vừa nói không phải là làm khó dễ, nhưng chắc chắn cũng không có ý tốt. Hiện tại người ta không chút keo kiệt, sảng khoái mà truyền dạy làm Đào Nhiên nhất thời không biết phải nói gì. Trong lòng y như nổi lên làn gió tháng ba, chỉ có chút ít nhưng lại cuốn đi sự trì trệ chìm sâu bên trong, thậm chí còn để lại hơi ấm.

Yến Xu hoàn toàn không biết Đào Nhiên đã yên lặng thêm cho nàng nhiều đất diễn như vậy. Nàng cũng chỉ là có qua có lại mà thôi, nếu đã mượn dụng cụ của người ta thì nàng cũng thuận tiện nhắc nhở một câu, sau này có lúc cần dùng cũng đỡ rắc rối hơn.

Nếu là có dụng cụ hợp tay thì chút chuyện nhỏ này nàng có thể tự mình hoàn thành. Bây giờ…

Yến Xu nhìn về phía Đào Nhiên: “Lát nữa ngươi đến giúp ta.”

Lần này Đào Nhiên không chút do dự đã gật đầu, cũng chân thành nói: “Được.”

Thời gian cấp bách, Yếu Xu cũng không nấu lại thuốc gây mê. Thay vào đó, nàng dùng bát thuốc gây mê kia của Đào Nhiên. Ngay sau đó, các công tác chuẩn bị cũng đều mau chóng được hoàn thành.

Yến Xu rửa tay xong rồi ngồi xuống trước giường bệnh luồn kim se chỉ. Chỉ thấy tay phải nàng cầm chỉ, tay trái thì cầm kim. Hai tay giao nhau, vì chỉ tơ quá nhỏ nên mọi người không ai thấy rõ đầu sợi chỉ đã chui qua lỗ kim.

Yến Xu vẫn không chút cảm xúc, bình tĩnh như thường: “Ta sắp bắt đầu rồi, bắt theo nhịp của ta đi!”

Đào Nhiên nghiêm túc gật đầu.

Ngay sau đó, cây kim rơi xuống!

Có câu nói: “Người thạo nghề ra tay vừa nhìn là biết có được hay không.”

Động tác của Yến Xu rất nhanh. Một kim lại một kim đi xuống mà không có chút máu thừa nào chảy ra. Điều này chứng tỏ tay nàng không chỉ vững mà còn hạ xuống rất chính xác. Mở đầu rất tốt, động tác của Yến Xu cũng theo đó mà tăng nhanh hơn. Mười ngón tay trắng nõn như bươm bướm vờn hoa. Động tác lưu loát làm mọi người nhìn theo không kịp, dù biết rõ phải giữ trật tự nhưng vẫn không nhịn được sự kích động, khe khẽ phát ra tiếng kêu kinh ngạc cảm thán.

“Không ngờ còn có thể như vậy!”

“Thật tuyệt! Thì ra phải may như vậy, nhanh quá đi, nhưng mà kết lại thế nào đây?”

“Máu đã ngừng chảy rồi! Máu đã hoàn toàn ngừng chảy rồi!”

“Thật là không ngờ, không ngờ lão phu có thể được nhìn thấy phương pháp khâu tĩnh mạch đầu phụ trong truyền thuyết!”

So với những người này, Đào Nhiên ở gần Yến Xu nhất nên y cảm thụ được càng thêm sâu sắc. Đôi tay tinh xảo bạch ngọc kia giống như được khắc sâu vào trong đầu óc của y vậy, giải trừ những bế tắc của y như có hàng ngàn ý tưởng trào ra. Nhưng thực tế là không, đến cả một ý tưởng cũng không có bởi vì nó không kịp nảy sinh.

“Lau máu.”

“Chuẩn bị đổi kim.”

“Khử trùng.”

“Kéo.”

….

Bởi vì miệng vết thương rách nát không theo quy tắc nên cần phải liên tục đổi kim. Tốc độ của Yến Xu quá nhanh, ra lệnh hết cái này đến cái khác. Đào Nhiên căng thẳng thần kinh nên cũng có chút luống cuống tay chân.

Mãi cho đến giờ khắc này hắn mới biết được vừa rồi thiếu niên này vì sao lại nói câu “bắt theo nhịp của ta”, thì ra tốc độ của hắn lại nhanh như vậy!

Không!

Không chỉ có tốc độ nhanh mà còn có động tác, thậm chí là tâm trạng nữa.

Lúc trước y vẫn luôn cho rằng bản thân cũng có đủ tích lũy ở phương diện khâu tĩnh mạch đầu phụ này rồi. Hiện tại y mới nhận ra con đường của mình chỉ là sơ khai nhất mà thôi, cách rất xa với thiếu niên ở trước mắt này.

Hôm nay nếu thật sự để y khâu thì sợ là hồn của Tưởng tham tướng đã bay về quê cũ rồi.

Đào Nhiên nhìn người thiếu niên đang chăm chú ở trước mặt, đáy mắt không khỏi lóe lên tia may mắn. May quá, may là có hắn xuất hiện.

Mắt thấy vết thương của Tưởng tham tướng đã hoàn toàn ngưng chảy máu, hô hấp cũng dần vững vàng hơn, Chu Hoài An cũng an tâm hơn rồi. Ánh mắt hắn ta nhìn về Yến Xu cũng không giống trước: “Tứ gia, người tìm được người này từ chỗ nào vậy? nhìn tuổi còn nhỏ hơn Đào đại phu nhưng bản lĩnh này thật sự quá cao thâm!”

Tầm mắt của Lăng Tứ dính chặt lên người Yến Xu. Nghe được lời này của cấp dưới nhà mình, đáy lòng hắn chợt sinh ra chút cảm giác sảng khoái: “Nhặt được ở bên kia đỉnh Lạc Hà. Tiểu tử này gặp phải sơn tặc, không có chỗ để đi, vừa lúc gia nhặt được của hời này.”

Chu Hoài An nghe được lời này, trái lại không nghi ngờ thân phận của Yến Xu.

Chủ yếu bởi vì tướng quân nhà hắn ta thường hay nói gió làm mưa, ngay cả hắn là thuộc hạ cũng không biết được hành tung của vị gia này thì người khác càng không thể biết được. Nếu là trùng hợp gặp được và gia nhà mình còn đưa hắn về thì đã cho thấy thân phận người này không có vấn đề.

Nghĩ cũng đúng thôi, còn có chuyện gì càng có thể đả kích tướng quân của bọn họ hơn chuyện Tưởng tham tướng xảy ra chuyện chứ? Hiện tại Tưởng tham tướng đã được người này trị liệu gần xong rồi, hiển nhiên người này không có vấn đề gì rồi.

Chu Hoài An giơ ngón tay cái lên, tám phần chân thành khen ngợi nói: “Vẫn là ngài may mắn.”

Lăng Tứ chỉ vào mắt mình, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Không phải là do may mắn, nguyên nhân chủ yếu là do ánh mắt của gia tốt, dù là vàng vùi trong khe đá thì gia cũng có thể đào nó ra.”

Chu Hoài An giật giật khóe miệng: “Gia nói đúng.”

Lúc này ngoài của đột nhiên có người thông báo.

Lúc trước tính mạng của Tưởng Nguyên Thịnh đang bị đe dọa, Lăng Tứ đã hạ lệnh phong tỏa toàn bộ doanh trướng. Hiện tại đã cứu được người rồi nên hắn phất tay cho người đi vào.

“Khởi bẩm đại tướng quân, bên ngoài doanh trướng có người đến thăm.”

“Ai?” Lăng Tứ nhướng mày: “Ai không biết lựa giờ như vậy?”

“....” Tên tiểu binh kia có lẽ vừa mới được chuyển đến đây nên chưa thích ứng được với phong cách nói chuyện của tướng quân nhà mình. Hắn ta dừng một chút rồi mới truyền một tấm thiếp màu vàng có viền xanh lên: “Thưa tướng quân, người tới là người của Vân Vương phủ, đây là bái thiếp họ gửi cho tướng quân.”

“Thì ra là vị Phật mặt cười kia.”

Lăng Tứ tùy ý tiếp nhận bái thiếp sang trọng kia nhìn thoáng qua rồi ném lên bàn gỗ ở bên cạnh, hờ hững hừ nhẹ: “Xem nơi này của gia là sơn trang của Vân gia bọn họ sao? Muốn đến thì đến chỉ cần một tờ giấy rách mà làm như cái gì vậy? Nói cho bọn họ lão tử đang bận, để họ chờ.”

“... Vâng.”

Nhìn tên tiểu binh kia vừa sùng bái vừa bối rối rời đi, Chu Hoài An bất lực xoa trán. Hắn ta biết rất rõ tên tiểu binh kia sùng bái cái gì và bối rối cái gì rồi.

Vân gia này không thuộc về Tây Lăng, thần bí khó lường, là một cây cổ thụ bén rễ thâm sâu. Trong tứ quốc đều phải có một Vân Vương phủ. Tước vị này là được thừa kế, có địa vị tương đương với các vương hầu.

Chu Hoài An vừa mới liếc mắt nhìn thoáng qua bái thiếp. Người đến chính là thế tử của Vân Vương phủ. Phải biết rằng dù là hoàng thượng thì thấy vị thế tử này cũng phải khách khí vài phần, cũng chỉ có gia của bọn họ mới dám để người ta chờ ở bên ngoài.

Nói đi cũng phải nói lại, dựa theo tính tình của gia nhà bọn họ thì đừng nói là Vân Vương thế tử đến, cho dù có là lão Thiên Vương tới thì thái độ của gia nhà bọn họ cũng là như thế.

Không chạy!

Lăng Tứ hoàn toàn không biết thuộc hạ của mình đang âm thầm than vãn. Bây giờ mọi sự chú ý của hắn đang tập trung hết lên người Yến Xu.

Bộ dạng bây giờ của Yến Xu còn tập trung hơn cả khi bôi thuốc cho mình. Mười ngón tay mảnh khảnh tinh tế dính máu tươi. Màu đỏ tươi của máu càng làm thân thể trắng nõn của nàng trở nên hoàn mỹ giống như bầu trời đầy tuyết bắt gặp tia nắng sáng sớm của ánh mặt trời vậy, tinh khiết như thể có thể rửa sạch cả thế giới.

Thật sự là… quá đẹp mắt.

Lăng Tứ bất giác ca thán: “Thật ra tên tiểu tử này cũng không xấu lắm, nhìn lâu rồi thấy cũng rất khá đấy.”

Chu Hoài An sợ hãi trừng mắt: “...”

Như thế mà còn nói là không xấu, ánh mắt của ngài thật sự còn dùng tốt không đấy?!

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.