Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá - Chương 1

Phiên bản Dịch · 2770 chữ

Hôm nay là một ngày mùa xuân, trời một màu xanh nhạt, cao xa vời vợi, trong trẻo dịu dàng. Một vài áng mây trắng tinh tế lướt qua phía chân trời như những làn khói nhẹ.

Ánh dương quang vàng nhạt chiếu rọi trên mặt đất, cây ngô đồng xanh um tươi tốt bên đường càng thêm bừng bừng sức sống, những chiếc lá non xanh mởn như ngọc.

Trong thành phố như lan tỏa một mùi hương thoang thoảng kỳ lạ, không biết tên, khiến cho tâm tình mọi người đều thấy thư thái hẳn ra, người đi đường ai cũng nở nụ cười trên môi.

Chân Mạch chầm chậm đi dọc theo đại lộ Kim Thành, trên tay là tờ báo chiều ngày hôm qua, thần tình nhàn nhạt. Hắn có mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, mặc T-shirt trắng quần jean cực kỳ giản đơn, bước đi thông thả, cả người tỏa ra sự bình tĩnh, trong sáng. Dương quang ấm áp xuyên thấu qua hàng cây rậm rạp chiếu xuống người hắn, tựa như cả thái dương cũng nhịn không được mà vén lên tấm màn xanh óng, nhìn về phía hắn.

Dọc theo đường cái đi tới giao lộ mới vừa được xây xong là một cây cầu vượt khí thế phi phàm, sau đó là một tràng cao ốc hiện ra trước mắt hắn. Trước khu cao ốc có một tấm bảng mang hai chữ “Thần An” thật to, bắt mắt để chỉ cho mọi người thấy được, cao ốc này đây thuộc về tập đoàn Thần An nổi tiếng.

Cao ốc có cả thảy năm tầng, xuyên thấu qua bức tường kính thủy tinh, người ta có thể dễ dàng mà thấy các thiết bị, đồ dùng xa hoa bên trong. Ngay trước cao ốc cũng có bảng tên bốn chữ đỏ tươi rực rỡ: Kim Thần Plaza.

Chân Mạch mở tờ báo trong tay ra, một lần nữa xem lại thông báo tuyển dụng chiếm nửa trang báo, xác nhận lại địa chỉ rồi đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh liền thấy được một bảng thông báo tuyển dụng. Hắn theo hướng mũi tên trên bảng đi vào đại sảnh.

Toàn bộ không gian sáng lóa dưới ánh đèn, xanh vàng rực rỡ, có vài người công nhân đang làm những công việc tu sửa cuối cùng. Không khí cực kỳ nồng mùi sơn cùng các loại nước sơn khác nhau.

Hắn đi thang lầu lên tầng năm, vào văn phòng thông báo tuyển dụng. Trong căn phòng rộng lớn đầy ấp người, phụ nữ chiếm đa số. Trong phòng có đặt một bàn tiếp tân nhỏ, một bộ sofa dựa sát vào tường nhưng cũng mất trật tự mà chất ở đó, rất khó để người ngồi.

Hắn đứng ở cửa, nhìn những nam nữ thanh niên tuổi trẻ chen chúc nhau, không muốn cùng chen lấn với họ. Dù sao cũng là một công việc bình thường, không cần phải tranh thủ đến như thế. Để cho bọn họ ghi danh trước, chờ một lát sau hắn vào là được rồi.

Hắn không muốn đứng mãi ở cửa nên lùi lại, dựa vào lan can inox bên ngoài phòng nhìn ra khu buôn bán dưới lầu. Từ phía trên nhìn xuống phía dưới, trông càng có vẻ lộn xộn hơn. Mấy cái giá đựng hàng màu bạc cao to được đặt lung tung ở giữa, thang cuốn tự động dùng vải che, mấy thứ đồ dùng xa hoa bị che lấp trong một tầng bụi dày. Cảnh nơi này thật giống như nhà bếp đang nấu một bữa tiệc, thực phẩm lung tung mọi nơi, nhưng đến cuối cùng sẽ dọn lên cho mọi người một bàn tiệc đầy ấp, tinh tươm, tràn ngập mỹ quan nghệ thuật, phi thường kích thích người khác hưởng dụng. Loại hoàn cảnh này hắn gặp qua hai lần, biết rõ muốn quy hoạch ngay ngắn rõ ràng tất cả là một công việc khiến người ta lao tâm lao lực.

Một lát sau, một nhóm bạn gái bừng lên xông lên, chắc là cùng nhau hẹn đi ghi danh làm nhân viên bán hàng, lúc này họ đang điền hồ sơ xin việc, rồi líu ríu cùng nhau rời khỏi phòng. Trong phòng lúc này mới thoáng đi một chút, Chân Mạch đi vào.

Bên trong là bốn bàn công tác, bất quá chỉ có hai cô gái tuổi trẻ cùng một nam nhân trung niên chia nhau ngồi. Bọn họ đang làm việc liên tục, người thu hồ sơ, người tiếp điện thoại, mỗi người đều bận rộn, mồ hôi nhễ nhại.

Chân Mạch chen vào nhìn một chút, liền thấy trên bàn có đặt mấy cái bảng tên nhỏ, viết “Bộ phát triển”, “Bộ hành chính”, “Bộ tài vụ”, “Bộ vật phẩm vật liệu”, “Bộ thị trường”. Hắn đi tới bộ hành chính ghi danh, chờ cậu trai phía trước cầm bảng ghi danh đi rồi, hắn đi tới nói với cô gái trẻ kia: “Tôi muốn ghi danh vào Bộ hành chính.”

Cô gái có một đôi mắt to sáng sủa, nhiệt tình cười hỏi hắn: “Cậu có mang theo giấy tờ chứ?”

Chân Mạch lấy từ trong túi ra giấy chứng minh nhân dân, giấy tốt nghiệp bản gốc cùng bảng photo copy cho cô. Cô gái nhìn kỹ một hồi, ngẩng đầu hỏi: “Trước đây từng làm trong công tác hành chính trong chuỗi cửa hàng nào chưa?”

Chân Mạch lắc đầu: “Không có, chỉ có làm ở công ty bất động sản.” Thanh âm hắn thong thả nhẹ nhàng, nhưng chẳng có một tia do dự, tràn ngập tự tin.

Cô gái ấy hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng, cười cười không hề hỏi cái gì thêm, đưa cho hắn tờ giấy ghi danh: “Cậu điền đủ thông tin đi.”

Chân Mạch thật sự là đã điền mấy tờ ghi danh này nhiều tới phát ngán rồi nên có chút miễn cưỡng ngồi ghi đầy đủ thông tin vào tờ giấy, sau đó dán ảnh chụp, giao cho cô gái trẻ.

Cô nhìn từ đầu tới đuôi một lần, rồi đem gắn các loại giấy tờ lại với nhau, cười nói: “Được rồi trong vòng ba ngày chúng tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Chân Mạch cũng không nói nhiều, cười cười lễ phép với cô rồi ra ngoài.

Đi tới cửa chính, chỉ thấy ven đường có mấy chiếc xe hơi xa hoa đang ngừng ở đó, hơn nữa tất cả đều là xe thể thao cùng xe việt dã, thân xe dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng khiến người ta say mê. Bên xe thể thao tụ tập một đám người, nhìn cao ốc này chỉ trỏ, phảng phất như đang thảo luận cái gì.

Chân Mạch nhanh chóng quan sát bọn họ, chỉ thấy có ba nam nhân bị vây ở trung tâm, ba người dường như đều chỉ hơn 30 tuổi, trên mặt lộ ra dáng cười ôn hòa, trên tay còn cầm theo một cặp da màu đen xa hoa, đều mặc T-shirt màu tối, quần tây màu nhạt, tựa như ba anh em. Bên cạnh họ có mấy nam nhân khác, đều là âu phục giày da, như là nhân viên cao cấp.

Hắn nghĩ họ có lẽ là các lão bản của khu plaza này cùng mấy vị nhân viên quản lý cao cấp. Nếu chỉ là ghi danh làm một công nhân viên bình thường, chắc không cần phải làm họ chú ý. Ra cửa chính xong, hắn vòng qua bọn họ, đi dọc theo lề đường.

Đi không quá 2 bước, lại có một chiếc xe thể thao Honda King dừng lại, màu xe đỏ tươi chói mắt khiến cho Chân Mạc không tự chủ được mà liếc mắt nhìn.

Tài xế đẩy cửa ra, một bàn tay với các ngón tay thon dài xuất hiện nắm lấy thành cửa. Dường như y còn đang bận lấy gì đó trong xe ra nên chưa bước hẳn xuống xe. Bàn tay kia năm ngón thon dài, chỉ một hành động đặt ở cửa xe tùy tiện như thế cũng thoát lên sự ưu nhã. Ngón áp út mang một chiếc nhẫn kim cưỡng chừng 2 cara, với kiểu dáng trang nhã. Viên kim cương sáng bóng được gọt dũa tinh xảo, dưới ánh mặt trời càng tỏa sáng lấp lánh, vô cùng hoàn mỹ.

Chân Mạch thấy bàn tay ấy, tim không khỏi đập trật một nhịp, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt trở nên đen lại, sâu không thấy đáy. Hắn đứng lại, cắn chặt môi, chờ người nọ bước xuống. Hắn cảm thấy căng thẳng cực độ, đất dưới chân như nứt ra, hai tay không khống chế được run nhẹ.

Người nọ rốt cục đẩy cửa xe bước ra, đầu tiên chỉ là một cái bóng lưng. Thân hình thon dài, mặc T-shirt màu rượu đỏ cùng quần đen, cuối cùng là bàn tay cầm một cái cặp da đen, lòng bàn tay cầm một cái điện thoại di động. Y dùng tay vuốt mái tóc đen, sợi tóc hơi quăn có vẻ thập phần mềm mại, dưới ánh mặt trời càng thêm sáng bóng khỏe mạnh.

Chân Mạch nhìn động tác của y, sắc mặt càng trắng, đôi mắt thêm đen sâu thăm thẳm, bên trong phảng phất có một cơn lốc màu đen cùng sóng trào kích động mãnh liệt. Hắn muốn chạy trốn, lại cảm thấy toàn thân như biến thành một pho tượng nặng nề, khẽ động cũng không được.

Nam nhân kia nghiêng người đi ra, đưa tay đóng cửa xe. Thấy được gương mặt nhìn nghiêng của y, Chân Mạch ngẩn ra, toàn thân nhất thời thả lỏng.

Không phải gã.

Cảm ơn trời đất, không phải gã.

Hắn cảm thấy máu toàn thân bắt đầu chảy lại, da cũng bắt đầu hấp thu được nhiệt lượng của dương quang, tứ chi lạnh lẽo cứng ngắc dần dần trở nên ấm lại.

Tất cả đều chỉ trong mấy giây đồng hồ. Người này dường như cũng cảm thấy nhãn thần của hắn còn chưa kịp chuyển đi, y quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Lúc này càng thêm khẳng định. Không phải gã.

Thế nhưng cả hai lại giống nhau như thế, nhìn từ chính diện, càng giống hơn.

Hắn cảm thấy trong lòng bỗng mơ hồ xuất hiện một sự lạnh lẽo.

Người vừa bước ra chỉ chừng 30 tuổi, vẻ mặt anh khí, hai mắt sáng sủa, da ngăm đen, trán mang theo một nét phong sương, đường viền đôi môi rõ ràng, thể hiện ý chí mạnh mẽ. Toàn thân y trên dưới đều là đường cong thân thể cường tráng, mà một thân phục sức Yves Saint Laurent (1), dây lưng da cá sấu sẫm màu, trên chân là giày da Valentino (2), càng thêm cường điệu ra một loại trong sáng cùng rụt rè quý phái.

Chân Mạch lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, trong mắt bắt đầu dịu lại những hỗn loạn ban đầu. Bọn họ là đồng loại, hắn nói cho bản thân, phải cách xa cách bọn họ. Thế nhưng hắn vẫn không thể nào nhúc nhích.

Có lẽ từ trước tới giờ y chưa từng thấy cậu thanh niên nào lại nhìn mình chằm chằm không chút che giấu nào như thế nên bất giác quay đầu lại nhìn hắn.

Thanh niên kia đứng lặng dưới ánh mặt trời, cả người toát ra ánh sáng nhu hòa. Thân hình hắn cao gầy, tướng mạo thanh tú, quần áo giản đơn, da trắng nhợt, đôi mắt đen hơi ánh xanh lam, ánh mắt như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, bên tai hàng tóc mai được gió xuân nhè nhẹ thổi, hình như mang theo một mùi hương cỏ nhàn nhạt thổi đến bên y.

Y cảm thấy nao nao, cảm thấy người này có chút quen mắt, vừa nghĩ như thế nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Tất cả mọi điều đều chỉ trong vài giây ngắn ngủi tựa như tia lửa hàn chợt lóe chợt tắt. Một đám người đứng ở cửa nhìn qua, chỉ thấy một cậu trai trẻ vì tránh một chiếc xe mà dừng lại. Sau đó, nam nhân kia mở cửa xe, đi ra, thuận tiện nhìn hắn một cái, như vậy mà thôi.

Người đứng trung tâm trong đám người kia giơ giơ tay vẫy người vừa xuống xe, ha hả kêu lên: “Minh Dương, sao cậu lại tới đây?”

Y cũng không nghĩ gì, lập tức quay đầu lại, vừa cười vừa đi qua chỗ đám đông: “Thần An, thằng ranh này, cậu không nói một tiếng mà đạp qua địa bàn của tôi. Trong ngành lại có thêm một kình địch, đương nhiên phải đi trinh sát một chút rồi.”

Ba người cùng nhau đi qua, đều cười nói: “Thị trường này lớn thế, lẽ nào cậu có thể một mình ăn hết sao? Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền (3) mà, để cho người ngoài tới kiếm tiền sao bằng để chúng tôi tới ăn một miếng.”

“Minh Dương, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, cậu cũng tới cho chúng tôi ý kiến đi.”

Y cười ha ha: “Ý kiến của tôi, các cậu có can đảm nghe không? Chỉ sợ là ý kiến âm mưu phá đổ các cậu thôi.”

“Muốn phá đổ chúng tôi cũng cần bản lĩnh đó, chúng tôi không ngại đâu.” Một người hơi thấp một chút trong đám người cười tinh ranh như mèo.

Người vừa xuống xe sang sảng mà cười, trong thanh âm không có chút mờ ám: “Aiii, hai người các cậu thế nào cấu kết với Thần An làm việc xấu thế này? Ba người các cậu liên thủ, có ý gì đây? Vì sao không mỗi người mở một cái, theo tôi đấu một trận mà lại bắt tôi đấu với ba con cáo già các cậu chứ?

Thần An vỗ vỗ vai y: “Được rồi, Minh Dương, cậu là lão sói già khó chơi, ở đây mỗi người đều biết cả. Cái gọi là binh tại tinh bất tại đa, tương tại mưu bất tại dũng (4). Ngành bách hóa, cậu là đại ca, cậu một người đã đủ giữ quan ải, chúng tôi khẳng định không qua được cậu. Chúng tôi chỉ là ba gã tân binh, cho nên thẳng thắng hợp sức với nhau cùng làm. Nếu có cái gì cũng không sợ mệt.”

Tên còn lại cũng vỗ vỗ vai Minh Dương: “Đúng thế a, cậu ăn thịt, để chúng tôi gặm chút xương, uống chút canh, vậy là được rồi.”

Mấy người đó cười nói, vui vẻ mà cùng nhau đi lên cao ốc.

Chân Mạch hoàn toàn khôi phục bình tĩnh. Hắn vòng qua xe, tiếp tục đi về phía trước. Ánh mặt trời xuyên thấu qua hàng lá nhỏ theo sát chân hắn.

“Nè, Vi đổng, có cái gì nhân tài phải chú ý cho tôi đó, hiện tại ngành bách hóa, thiếu nhất chính là người quản lý giỏi a.” Minh Dương vừa vào cửa, vỗ vỗ vai Kim Huy, nhanh chóng thuận thế quay đầu nhìn thanh niên đã đi xa kia một cái.


(1) Yves Saint Laurent: là hãng thời trang lớn của Pháp do nhà thiết kế thời trang, tên thật là Yves Henri Donat Mathieu-Saint-Laurent (1 tháng 8 năm 1936 – 1 tháng 6 năm 2008), người Pháp thành lập, một trong những tên tuổi vĩ đại của ngành thời trang Pháp thế kỉ 20.

Yves Saint Laurent (YSL) sinh năm 1936 tại Oran, Algeria trong một gia đình bảo thủ. Cha ông là giám đốc một công ty bảo hiểm, còn mẹ là ngôi sao của giới thượng lưu. YSL luôn thu mình lại trong hình ảnh của một người nghệ sĩ bị giằn vặt bởi những bí mật khó nói. Mới 10 năm trước, trước khi cha ông chết, ông mới thú nhận với cha mình rằng ông là một người đồng tính luyến ái.

Ông này là người đã tạo nên một trào lưu ăn mặc cho TK 20. Sử dụng những trang phục vốn của đàn ông như veston, smoking, tuxedo, quân phục được cách điệu để làm đẹp cho phụ nữ. Tạo nên một hình tượng phụ nữ mới mạnh mẽ, tự tin không thua kém đàn ông chút nào.

Bạn đang đọc Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá của Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.