Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khủng hoảng

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Ngụy Hân không biết trả lời câu hỏi này của Ngải Lê như thế nào.  

Cô không quá muốn đi đến tầng hầm kia, cô đối với nơi đó có cảm giác rất không tốt, nhưng tầng hầm giống như thứ bẩn thỉu dính vào đế giày, vô luận cố gắng thế nào cũng không vứt bỏ được.  

Lên tầng 3? Vừa rồi bọn họ mới từ lầu hai chạy ra, thứ kia không chừng còn đang ở lầu hai, cho nên đi lầu ba cũng là phi thực tế.  

Ngải Lê vẫn còn ở phía trước như là một nhà lãnh đạo dẫn họ đi trong bóng tối. 

Ngụy Hân cảm giác Ngải Lê dừng lại một chút, sau đó buông ngón út nối liền với mình ra, bất quá rất nhanh Ngụy Hân lại cảm giác được phía trước dẫn dắt, ngón út của Ngải Lê lại một lần nữa ôm lấy ngón tay của mình. 

Cảm giác được phía trước nửa ngồi xổm xuống, Ngụy Hân cũng ngồi xổm xuống, đột nhiên ngồi xổm làm cho Ngụy Hân có chút cảm giác không tốt, cô khẩn trương hỏi Ngải Lê phía trước.  

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cậu lại ngồi xổm xuống? Có chuyện gì vậy?

Ngụy Hân điên cuồng liên lạc với Ngải Lê phía trước, nhưng đối phương cũng không có đáp lại. Ngụy Hân có chút không chắc Ngải Lê đang suy nghĩ cái gì, thường xuyên không trả lời cũng coi như là một trong những đặc điểm của cậu, chẳng qua trong hoàn cảnh này không trả lời có vẻ đặc biệt dị thường. 

Trình Nhất Phàm cũng cảm giác được dị thường, hắn cũng kỳ quái vì sao Ngải Lê không trả lời, dù sao cũng có thể cảm nhận được tiếng khóc Ngụy Hân. 

Bất quá Ngải Lê phía trước vẫn như cũ không nói một lời, mang theo bọn họ dựa vào vách tường bên trái, từng bước một, không nhanh không chậm đi về phía trước. 

Thân thể Ngụy Hân đột nhiên cứng ngắc, cô có một loại suy nghĩ không tốt, nếu người trước người không phải Ngải Lê thì làm sao bây giờ? Vậy ai đang đưa họ đi? Hắn sẽ đưa họ đi đâu? 

Bất quá, Ngụy Hân không đem những ý nghĩ này truyền cho "người" phía trước này. 

Đầu óc cô đang chạy rất nhanh. Ngón tay út của người đàn ông phía trước mạnh mẽ như vậy nắm lấy ngón tay cái của mình. Điều này làm cô mất đi mong muốn tránh thoát, càng tuyệt vọng chính là cô căn bản không cách nào liên lạc với Trình Nhất Phàm. Đây là một kết nối được chia sẻ, miễn là bạn nói chuyện một mình, sau đó "người" phía trước cũng sẽ biết. 

Mặc dù không biết liệu "người" phía trước có thực sự biết được cuộc trò chuyện của họ hay không, nhưng rủi ro này chắc chắn không thể chấp nhận được. 

Ngụy Hân cơ hồ có thể khẳng định người dẫn đường phía trước tuyệt đối không phải Ngải Lê, lúc dừng lại có thể xảy ra chuyện, cũng chính lúc đó, liên lạc với Ngải Lê đột nhiên đứt đoạn. 

Đội ngũ ba người vẫn đang đi về phía trước, nhưng đi rất chậm, cầu thang vẫn chưa tới. Đoạn đường này lại không có cửa sổ, cho nên không thể thông qua nguồn sáng duy nhất bên ngoài để xem rõ tình huống hiện tại là như thế nào. 

Bất quá trong lòng Ngụy Hân cảm thấy may mắn vì còn chưa đi qua cửa sổ, nói như vậy còn có thể an ủi mình một chút, dù sao chuyện kinh khủng lập tức hiện ra trước mặt cô, không khỏi cũng quá kinh hoàng, đặc biệt là nghĩ đến, đối phương còn dắt mình. 

Vừa nghĩ đến đây, lòng bàn tay Ngụy Hân bắt đầu đổ mồ hôi. Ngón út cũng bắt đầu cứng ngắc, cô đã có thể cảm nhận được hàn ý truyền đến từ bàn tay phía trước. 

Nhưng sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, đoàn người Ngụy Hân rẽ vào một góc, nhất thời một cửa sổ lớn xuất hiện trước mặt ba người. 

Hai mặt trăng treo cao giữa không trung, đỏ tươi và trắng tinh tạo thành một sự tương phản rõ rệt đem toàn bộ mặt đất chiếu sáng đỏ bừng. 

Bất quá Ngụy Hân không rảnh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, cảnh tượng trước mắt khiến cô sợ tới mức nói không nên lời. 

Người dẫn dắt bọn họ phía trước quả thật không phải Ngải Lê, là La Tử Lượng! Trực giác là đúng, nhưng Ngụy Hân thà rằng không có trực giác này. 

Trong nháy mắt khi ánh trăng thắp sáng bóng tối, Ngụy Hân liền nhìn thấy La Tử Lượng ngồi xổm ở phía trước, một bên xách bọn họ đi, một bên nghiêng đầu quay lại nhìn bọn họ, cười vặn vẹo, làm cho người ta sợ hãi. 

Ngụy Hân không biết La Tử Lượng có phải một đường nhìn bọn họ như vậy hay không, cô không dám nghĩ, chân cô đã bắt đầu nhũn ra.  Trình Nhất Phàm còn chưa rẽ qua góc, cho nên, hắn còn chưa phát hiện. 

Ngụy Hân bị dọa đến mức nói không nên lời, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt đối phương, mặt đối phương bởi vì nguyên nhân lệch lạc, cho nên Ngụy Hân có thể nhìn rõ bộ dáng của hắn. Đối phương vặn vẹo, ngũ quan chen chúc cùng một chỗ tươi cười đủ để phản chiếu sự u ám,chưa kể ánh trăng đóng vai trò như bóng đèn chiếu sáng khiến bầu không khí càng thêm kinh khủng. 

Không biết là khứu giác đột nhiên khôi phục hay gì, trong nháy mắt Ngụy Hân ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. 

Mùi máu đến từ La Tử Lượng trước mắt, Ngụy Hân rất khẳng định điểm này. Không cần nghe, Ngụy Hân cũng có thể nhìn thấy vết máu trên người đối phương, mặc dù ánh trăng đỏ tươi chiếu rọi La Tử Lượng, nhưng vết máu trên quần áo của hắn không giống với ánh trăng đỏ, màu đỏ của hắn là đỏ thẫm, mặc dù rất giống, nhưng vẫn có thể dùng mắt thường phân biệt ra. 

Trình Nhất Phàm lúc này cũng nhìn thấy bộ dáng khủng khiếp của La Tử Lượng, anh bị dọa tới mức buông ngón út nối liền với Ngụy Hân. 

La Tử Lượng thấy Trình Nhất Phàm té ngã, vươn ngón tay đặt bên miệng kêu 1 tiếng, bất quá động tác này phối hợp với bộ dáng vặn vẹo của hắn, thật sự có loại cảm giác nói không nên lời. 

Ngụy Hân thừa dịp này, muốn buông ngón tay nối liền với La Tử Lượng, nhưng đối phương lại có được sức mạnh phi thường. Ngụy giãy dụa thế nhưng không thể tránh thoát. 

La Tử Lượng thấy đối phương giãy dụa, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, từ cười biến thành phẫn nộ, một nửa gương mặt là sự tức giận nửa còn lại thì tươi cười. 

Nắm lấy ngón tay Ngụy Hân dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng gãy xương cốt, sau đó Ngụy Hân kêu thảm một tiếng, đau đớn cực lớn khiến Ngụy Hân khó có thể chịu đựng được. 

Trình Nhất Phàm rốt cục phản ứng lại, đứng lên, hướng trên mặt La Tử Lượng nặng nề đánh một quyền. 

Một quyền này đánh La Tử Lượng có chút choáng váng, nằm sấp trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy. 

Xuyên thấu qua ánh trăng, có thể nhìn thấy ngón út của Ngụy Hân hoàn toàn biến hình. 

Hì hì hì. 

La Tử Lượng phát ra tiếng cười âm u, bất quá kèm theo đó là tiếng khóc của tiểu nam hài như có như không. 

La Tử Lượng đứng lên, sau đó từ phía sau lấy ra một con dao nhọn, mũi dao nhọn vẫn còn đang chảy máu. 

Trình Nhất Phàm thấy thế, lập tức đỡ Ngụy Hân dậy, chạy về phía sau.  

La Tử Lượng phát ra tiếng kêu quái dị cũng xông lên. 

Trình Nhất Phàm men theo bóng tối, tựa hồ tìm được một cánh cửa trên vách tường, sau đó mở mạnh ra, ném Ngụy Hân vào, chính mình cũng nghiêng người chợt lóe vào trong phòng. Trong nháy mắt tiến vào, Trình Nhất Phàm đóng cửa lại. 

Sau đó Trình Nhất Phàm che miệng Ngụy Hân lại, bởi vì Ngụy Hân đã đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, nếu không làm như vậy, không chừng Ngụy Hân sẽ phát ra tiếng khi nào. 

Sau một thời gian dài, bên ngoài là một sự im lặng. 

La Tử Lượng chẳng lẽ không đuổi theo? Trong đầu Trình Nhất Phàm hiện ra ý nghĩ này. 

Nhưng hắn không dám mở cửa, bởi vì hắn sợ đối phương đang cúi người ở bên kia cửa, lắng nghe động tĩnh trong phòng. 

Hiện tại Trình Nhất Phàm chỉ có thể cầu nguyện Ngải Lê có thể ngăn cơn sóng dữ, Trình Nhất Phàm tin tưởng Ngải Lê có năng lực này.  

Mà hiện tại bọn họ cần nhất phải làm là sống sót, bởi vì ngày đầu tiên hắn đến liền biết một đạo lý, đó chính là ở trong tư duy chết đi, chính là chân chính chết đi. 

Trình Nhất Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa, mặc dù đã khóa, nhưng sẽ xảy ra chuyện gì, ai lại biết trước chứ?

Bạn đang đọc Thợ Săn Tâm Trí của Sinh Vật Trong Màn Đêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EchCon24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.